Đó không phải là lưu tinh mà là hỏa tiễn được chế tạo tinh xảo! Trình Danh Chấn mừng rỡ dừng bước. Hắn không cần mạo hiểm đi ám sát Trương Kim Xưng nữa, quan quân đã đến rồi. Tinh binh Đại Tùy đông hàng nghìn người xách theo đoản đao, xông vào doanh trại quân tặc dường như không được bố trí đề phòng. Mấy tên lâu la chậm chân đã bị quan quân đánh gục xuống đất.
Quan quân từ phía đông tới, vì thế đám lâu la theo bản năng chạy trốn về phía tây. Tuy nhiên phía tây lại đối diện với thành Quán Đào, Trình Danh Chấn biết, cho dù may mắn vượt qua thành Quán Đào thì chắn trước mặt bọn chúng sẽ là ngàn dặm kênh đào. Kênh đào vừa được bơm nước nên rất sâu.
Đám quan quân tập kích vô cùng tinh nhuệ. Điều này Trình Danh Chấn có thể khẳng định khi nhìn vào tốc độ tấn công của bọn họ. Từ khi tiếng thét kinh hãi vang lên đến giờ tổng cộng cũng chưa quá một tuần trà, nhưng quân tiên phong của bọn họ đã gϊếŧ tới trung quân của Trương Kim Xưng. Còn lũ cường đạo xưa nay vốn hung hăng giờ như chuột thấy mèo, ngoài chạy thục mạng ra thì không có gan làm bất cứ việc gì. Không, mặc dù chạy trốn nhưng bọn họ cũng chạy rất đặc biệt, mỗi người mỗi ngả, nhanh chóng bị đám quan quân hợp kích bao vây chặn đứng, từng tên biến thành con quỷ dưới lưỡi đao.
Thế như chẻ tre, sạch sẽ gọn gàng, tất cả động tác đều không dây dưa, đối với kẻ thù chặn ở trước mặt, dù nhiều hay ít đều coi như lợn rừng không đầu. Đây mới là đội quân tinh nhuệ trong suy nghĩ của Trình Danh Chấn. Hắn cực kỳ tự hào vì được kề vai chiến đấu với đội ngũ như vậy, Trình Danh Chấn lao lên trước vài bước, nhặt chiếc mạch đao mà Đỗ Ba Lạt vứt trên mặt đất rồi như hung thần ác sát chặn một tên lưu tặc đang chạy trối chết lại, lớn tiếng gào to:
- Đừng trốn, vứt bỏ khí giới ta sẽ không gϊếŧ!
Đáp lại hắn là vô số đôi mắt trắng dã, ngoài sự tuyệt vọng còn kèm theo cả chế giễu. Tên lưu tặc gần hắn nhất giống như không nhìn thấy mũi đao chặn trước mặt mà dùng sức đẩy một cái để chạy qua mặt hắn. Một gã khác nhát gan hơn thì chạy vòng qua rồi tiếp tục chạy trốn thục mạng.
- Đứng lại! Trước mặt là kênh đào! Các ngươi không chạy được đâu!
Trình Danh Chấn giận dữ, dùng sống dao đập mạnh liên tiếp vào hai tên lâu la. Hắn làm như vậy không phải chỉ muốn nhân lúc loạn lạc cướp công. Trong mắt hắn, đại đa số đám thổ phỉ đều tội không đáng chết. Trên thực tế, lúc này vứt bỏ vũ khí quỳ xuống đất xin hàng là cơ hội sống duy nhất của bọn chúng. Giống như con rùa không đầu bay lung tung, cho dù may mắn trốn thoát khỏi bọn quan quân nhưng sau khi chạy đến bên bờ sông thì cũng phải đối mặt với con đường chết.
Đám lâu la bị hắn đánh ngã gục xuống khóc lóc kêu la thảm thiết, kẻ không bị đánh trúng cũng phân tán khắp nơi, không chịu dừng lại.
- Đúng là lũ không biết tốt xấu!
Trình Danh Chấn càng lúc càng giận dữ, xách đao truy đuổi tên chạy nhanh nhất, định gϊếŧ mấy tên để ra uy. Còn chưa đợi hắn kịp vung đao lên thì có hàng điêu linh bay qua vun vυ't, những kẻ trốn chạy lăn lộn trên mặt đất.
- Vù!
Lại một loạt mũi tên lông vũ bay tới bắn chết mấy tên lâu la không kịp tránh. Trong đó hai cái đã lệch mục tiêu, bay thẳng đến sau lưng Trình Danh Chấn. Trình Danh Chấn vội cúi người né, cảm nhận được mũi tên lông vũ bay sát sạt vào quần áo của mình. Cùng lúc đó, hắn nghe thấy một giọng nói khàn khàn bên tai:
- Tiểu tử ngốc, còn không ném đao xuống chạy mau. Nó nặng như thế, cầm cũng lỉnh kỉnh đấy!
- Ta là…
Trình Danh Chấn lớn tiếng khẳng định. Hắn muốn thanh minh mình là Binh Tào của huyện Quán Đào chứ không phải đồng bọn của lũ thổ phỉ. Chưa nói dứt lời, bên tai đã thấy tiếng mũi tên nhọn xé gió lao tới, máu người văng vào mặt hắn, nóng rát và đau nhức. Sau đó, một đội quan binh đội nón trụ minh giáp sáng liền xông đến, vung đao cắt phăng đầu của người trúng tên.
- Nhìn cái gì mà nhìn, mau chạy đi!
Giọng khàn khàn lại một lần nữa vang lên bên tai hắn, tiện thể còn đẩy mạnh hắn đi. Trình Danh Chấn lảo đảo hòa vào đám người may mắn sống sót, lảo đảo quay đầu. Hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, ghê gớm nhưng còn ẩn chứa một chút bản năng lương thiện..
- Phác Thông thúc!
Trình Danh Chấn nhận ra tên lưu tặc đã hai lần lên tiếng nhắc nhở mình. Chiều qua, chính người này dẫn mình tới cửa đại doanh của Trương Kim Xưng. Vì ý định lừa gạt của mình mà khiến đối phương chịu oan hai mươi gậy.
- Phía trước là kênh đào! Mọi người không chạy thoát được!
Với giọng điệu xin lỗi, hắn nhấn mạnh lần nữa. Hy vọng tên đầu mục sơn tặc có biệt hiệu “Phác Thông” này có thể giúp hắn tổ chức đám lưu tặc xung quanh lại để cùng xin hàng quan quân.
- Ta biết!
Tiểu đầu mục “Phác Thông” thở hổn hển đáp lại. Tuổi y cũng đã lớn, chạy xa không được dai sức như đồng bọn khác.
- Vậy ngươi cũng không thể dừng lại, trời tối, bọn chúng căn bản không nhìn rõ ra ngươi là ai đâu!
- Chúng ta, chúng ta cùng…
Trình Danh Chấn thử đề nghị. Bọn họ là quan quân, chúng ta là lưu tặc. Phân chia như vậy khiến hắn rất khó chịu. Tuy nhiên cảm giác khó chịu chỉ duy trì chốc lát thì lời của hắn đã bị nhấn chìm bởi những tiếng rú thảm thiết. Vô số mũi tên nhọn như răng sói rơi xuống từ không trung, bắn vào đám lưu tặc không manh áo giáp che thân. Trình Danh Chấn không cam lòng quay đầu lại, thấy một đội quan quân khác lao tới chặn đứng những tên đang chạy trối chết rồi vung đao chém.
Có tên lâu la bị thương đang giãy dụa trong vũng máu, tên thì bị bao vây quỳ dưới đất xin hàng. Kết cục đều giống nhau, đám quan quân được huấn luyện chính thống chỉ cần hai lần xông lên đã dọn sạch chiến trường. Đầu người dùng để thống kê chiến công được treo ngoài áo giáp đen xì, cùng với sự chuyển động của chủ nhân áo giáp, máu không ngừng nhỏ giọt xuống đất, liên tiếp nhau lóa cả mắt.
Bọn chúng không nhìn rõ mặt ta, giờ ta đang mặc quần áo sơn tặc. Trong sự khϊếp sợ, chàng chai trẻ buồn bực, sớm biết quan quân sẽ đến thì mình đã không thay sang quần áo của đám lâu la, chỉ đi ám sát Trương Kim Xưng thôi. Hiện giờ thì hay rồi, Trương Kim Xưng không gϊếŧ được, trái lại bị người ta coi là thổ phỉ truy đuổi tới không còn lối thoát.
- Dọn sạch.
Đám quan quân lại từ sau lưng truy sát tới, dường như mỗi tên đều treo một cái đầu đầm đìa máu chảy ở lưng. Tài bắn cung của bọn chúng được huấn luyện rất tốt, mỗi lần bắn chụm đều trúng vào đám đông lâu la bên cạnh Trình Danh Chấn. Kẻ may mắn không trúng tên thì không dám quay đầu, sải hai chân ra sức chạy càng nhanh càng tốt, bỏ lại lều trại bị thiêu cháy phía sau, bỏ lại xác đồng bọn phía sau, bỏ lại cả những của cải vất vả mới cướp được ở phía sau. Rất nhanh, doanh trại nát vụn cũng bị ném ở phía sau. Đám đông chạy bạt mạng, không dám dừng lại tý nào.
Nhưng mũi tên lông vũ của quan quân cuối cùng vẫn trút xuống phía sau. Tướng lĩnh chỉ huy đội ngũ này rất thủ đoạn, từ đầu đến cuối cũng không cho đám lưu tặc cơ hội tổ chức lại. Có một khoảng thời gian rất dài, bọn họ chỉ đuổi theo đám lưu tặc chứ không ép bức quá, thế nhưng chỉ cần lưu tặc chạy chậm một chút thì mũi tên và hoành đao lập tức luân phiên lao tới.
Trình Danh Chấn không còn lòng dạ nghĩ đến gặp may nữa, hiện trong tay hắn không có bất kỳ tín vật nào có thể chứng minh thân phận. Mà cho dù có đi nữa, hắn cũng không dám đánh cược đám quan binh phía sau sẽ tha cho mình. Đám người đó từ lâu đã gϊếŧ người đỏ cả mắt, căn bản không định giữ lại bất cứ tù binh nào, nói cách khác, từ lúc bắt đầu giao chiến, bọn chúng đã như đồng bọn của đám thổ phỉ rồi.
iọng an ủi Vương Nhị Mao:
- Đừng sợ, chúng ta càng sợ, Trương Kim Xưng càng vui.