Thiên Tống

Chương 284-2: Hỗn chiến Hoàng Long (2)

" Bắn."

Tông Hàn dẫn người đến phụ cận, vừa thấy tình huống này, lập tức hạ lệnh bắn tên, sau ba đợt bắn tên gần như đem tất cả Nữ Chân và người Tống toàn bộ bắn chết, đoạt lại góc đông bắc, bắt đầu phản kích lại tường thành.

Vương Ngạn kinh hãi vội vàng hô:

" Tìm thứ gì đó che chắn."

Bộ hạ của hắn cắt cỏ, bị hơn một ngàn mưa tên thu gặt.

" Tướng quân uy vũ."

Tình thế sắp nghịch chuyển, nhưng trên tường thành lại truyền đến tiếng reo hò của quân Tống. Tông Hàn không nhìn cũng biết, Trương Tuấn tự mình lên tường thành. Chủ tướng quân Tống dường như đều rời xa chiến trường, đặc biệt là Trương Tuấn chủ tướng đoạn đường này càng phải nên tránh nguy hiểm. Giả thiết hắn không cẩn thận toi mạng, quân Tống chỉ huy mất cân đối xem như chuyện nhỏ, toàn quân cũng dễ dàng tán loạn.

Nhưng trái lại hắn nếu mạo hiểm xuất hiện, binh sĩ tất nhiên sĩ khí đại chấn, hơn nữa hắn xuất hiện, thân binh của hắn dĩ nhiên là xuất hiện. Thân binh chủ soái vẫn luôn đều là tinh nhuệ dũng cảm nhất quân đội. Quả nhiên, qua chốc lát, quân Tống đột phá góc đông nam, đẩy lùi người chống cự. Nhưng Hoàn Nhan Tông Bật mang cung thủ đến, hắn không cần phải nhắc nhở, phất tay liền bảo thuộc hạ tiến hành gϊếŧ chóc không cần phân biệt. Chỉ cần kiên trì một hồi, kỵ binh thành tây và bộ binh sẽ lần lượt xông đến.

Quân Tống bây giờ đã khó xử, bởi vì cực hạn của trọng pháo, chỉ có thể là đẩy lui hoặc là tiến hành đẩy trước điều chỉnh vị trí công kích, có điều cung thủ quá gần, khiến cho trọng pháo trên tường thành không cách nào sử dụng. Còn súy thủ pháo lại ném không được xa như vậy. May mắn Trương Tuấn đã sớm suy nghĩ đến tình huống xấu này, ra lệnh, quan tín hiệu trên thành giơ cờ, trọng pháo dưới thành hai mươi khẩu bắt đầu oanh tạc, đạn pháo rơi xuống đất đúng lúc chính là vị trí Tông Hàn và Hoàn Nhan Tông Bật đang đứng. Nhưng là do thủ công chế tạo, tính chuẩn xác của trọng pháo không lớn lắm, sau hai đợt pháo, đạn pháo đã không còn đường cong lớn nhất, hình thái đường vòng cung rơi xuống bên trong thành, mà là đυ.ng thẳng vào tường thành, rơi xuống trên tường thành nổ tung, bởi vì trên thành nhân viên dày đặc, lúc này ngộ thương tạo thành thương vong rất lớn. Cũng may mắn nhân viên dày đặc, nếu không đã lan đến gần trọng pháo không xa đó, liên hoàn nổ mạnh, hậu quả kia không thể tưởng tượng nổi.

Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, trọng pháo trên tường thành bắt đầu cản trở kỵ binh và bộ binh tiếp viện thành đông, binh sĩ quân Tống từ cầu thang trái phải chen chúc xuống, dưới sự chỉ huy Vương Ngạn bị thương, nắm tấm chắn hoặc là tấm ván gỗ đỡ lấy mũi tên cưỡng chế tiến thêm trăm bước. Binh sĩ phía sau dùng hết thảy vật liệu bố trí trận tuyến phòng ngự. Bây giờ cục diện này không thể khuếch trương chiến quả mù quang thêm nữa, bằng không trọng pháo ngừng rồi, ngươi vẫn còn chưa xông qua được, kỵ binh người ta đã chém gϊếŧ tới. Củng cố phòng tuyến, phá mở cửa thành, thả thang treo xuống, để binh lực cuồn cuộn không ngừng và vật tư tiến vào mới là cách làm đúng đắn nhất.

Mặc dù tường thành có trọng pháo, nhưng công nghệ cổ đại dù sao lạc hậu, bắn một hồi thì phải sẽ làm lạnh họng pháo. Năm trăm kỵ binh Nữ Chân nhân cơ hội xông qua lửa đạn, xông tới quân Tống còn chưa đứng vững. Trương Tuấn đã ở dưới thành, gặp tình hình này, quát lên:

" Đẩy xe hỏa tiễn."

Hơn nữa người đầu tiên đẩy xe hỏa tiễn, đem đầu mâu nhắm ngay kỵ binh chạy nước rút xông đến.

Trương Tuấn cũng cần phải có thời gian, hắn muốn thanh lý chướng ngại vật trước cửa thành để kỵ binh của mình có thể đi vào.

Chúng quân cùng nhau hưởng ứng, mấy người không có súy thủ pháo một tổ đẩy xe hỏa tiễn, chuẩn bị nghênh đón sự công kích của người Nữ Chân. Người Nữ Chân không sợ hãi chút nào, băng băng xông tới. Cả người lẫn ngựa vẫn nện ở trên xe hỏa tiễn. Bởi vì đầu xe hỏa tiễn tương đối thấp bé, toàn bộ ngựa với người lật đến sau xe hỏa tiễn, đả thương và đè chết không ít quân Tống. Nữ Chân phía sau dừng ngựa, hỗn chiến với quân Tống.

" Bắn"

Doanh cung nam bắc với Tông Hàn bị thương tụ tập cùng một chỗ, một ngàn năm trăm người với hai đợt mưa tên trút xuống như mưa. Hắn cũng cần phải có thời gian, một lượng lớn bộ binh đã ở phía sau. Hơn nữa đối diện có Trương Tuấn chủ tướng cỉa quân Tống, gϊếŧ Trương Tuấn, phủ Hoàng Long liền có thể bảo vệ được.

Không có ai biết sinh tử của Trương Tuấn, bởi vì quân Tống đã mở cửa thành buông cầu treo xuống. Ngô Giới dẫn theo hai ngàn kỵ binh trực tiếp đột nhập, bất kể tình hình chiến đấu bên cạnh, trường thương xông ra, xung phong liều chết với doanh cung thủ đang tụ tập bày trận.

Tình hình như thế, Tông Hàn thở dài, biết rõ chuyện không thể làm, vì vậy truyền lệnh, cung thủ rút lui, bộ binh tiến lên trước. Ngô Giới dẫn dắt kỵ binh chém gϊếŧ với kẻ địch. Tiếp đón lúc vào cửa thành là binh trịch đàn, có điều bọn hắn lập tức chuyển thành binh chữa bệnh, cứu trị các huynh đệ dưới tường thành. Tiếp đón là đại đội bộ binh, kỵ binh, trọng pháo binh. Phòng ngự đã vững chắc, Tông Hàn cũng dẫn người thoát khỏi chiến đấu. Ngô Giới cũng không truy kích nữa, quân Tống rốt cuộc chiếm lĩnh thành đông, có điều thành tây, nam và bắc đều còn đang do người Nữ Chân khống chế. Nhà cửa trong ba thành này rất nhiều, hơn nữa còn có kho hàng dự trữ lương thực với vũ khí chủ yếu của Nữ Chân, thành tây còn có chuồng ngựa lớn của Nữ Chân.

Nữ Chân có hai danh tướng, quân Tống cũng không dám tiếp tục truy kích, chủ yếu hơn là chủ tướng Trương Tuấn đã bị trúng ba mũi tên. Hai nơi bên vai trái, một chỗ ở bụng. Mặc dù có áo giáp, tuy rằng cơ thể Trương Tuấn cường tráng, nhưng ba mũi tên đều cắm rất sâu vào thịt. Âu Dương đến, lập tức đi xem Trương Tuấn, Trương Tuấn ở trong trướng bồng. Máu cũng không chảy nhiều, bởi vì ba mũi tên chưa được rút ra ngoài. Mấy lang y đều bó tay không biện pháp. Âu Dương vội hỏi:

" Thế nào rồi?"

Trương Tuấn ha hả cười một tiếng:

" Âu đại nhân, ta e là không được rồi, nhưng phải đánh một trận thống khoái vào, Hoàng Long phủ chắc chắn đến đâu vẫn sẽ bị Trương Tuấn ta đánh hạ."

" Không chết được"

Âu Dương nhìn hỏi:

" Các ngươi biết mổ không?"

Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng cổ nhân sẽ không biết giải phẫu ngoại khoa, căn cứ ghi lại thời kì Tần Hán đã có người có ý định mổ ngực dò xét, trong "Liệt tử liệt vấn" Ghi lại, Biển Thước còn có thể lợi dụng dược vật gây tê tiến hành mở ngực giải phẫu.