Trương Tam đổ mồ hôi:
"Đại nhân, ngươi thực sự là đang chơi sao?"
"Nói thừa, lên giường với một nữ nhân cũng là một phần công việc của bản Giám Quân sao?"
Âu Dương nói:
"Đương nhiên, cũng có thể tìm ra lý do khác để lưu lại nơi này. Nhưng một lý do là bố trí ổn thỏa nạn dân, một lý do là chơi đùa với nữ nhân, các ngươi thấy nên chọn cái nào thì tốt hơn?"
Lý Tứ nói:
"Đại nhân, ý của Trương Tam là một nữ nhân ở nơi này chính là hàng thượng đẳng. Hắn đang đố kị với đại nhân đấy."
"Ta đố kị hồi nào chứ?"
Trương Tam khó chịu nói:
"Ta lo lắng nếu Chung Tương đến thật thì phải làm sao? Lưu tướng quân đem đại nhân bỏ vào nơi nguy hiểm như thế này có phải là hơi quá đáng hay không."
"Trương Tam, cái này giống như làm ăn vậy. Muốn giàu nhanh thì cần phải mạo hiểm. Bên này kéo dài thêm một ngày, nền kinh tế bản địa sẽ bị phá hoại thêm một phần, người chết cũng nhiều hơn, việc khôi phục sản xuất trong tương lai sẽ càng khó khăn."
Âu Dương nói:
"Vả lại, Lưu tướng quân nói nắm chắc bảy phần thắng."
Lý Tứ cười, nói:
"Trương Tam, học đi nhé. Đại nhân chơi đùa với nữ nhân hoàn toàn là vì quốc gia đại sự."
"Quốc gia đại sự gì thế?"
Mai Nương cười khanh khách bước vào.
Âu Dương tóm lấy tay của Mai Nương và kéo một cái, bảo cô ta ngồi trên đùi mình, cười và nói:
"Bọn họ nói, ta chơi đùa với nữ nhân cũng là chuyện đứng đắn."
"Hì hì."
Mai Nương cọ cọ vào người Âu Dương, lấy rượu ra và nói với Âu Dương:
"Vậy người phải chơi đến khi nào thấy đủ mới được đi đấy."
"Vậy không phải là cả đợi này không được đi sao?"
"Vậy thì đừng đi nữa."
Mai Nương khẽ cắn lỗ tai Âu Dương.
Âu Dương phất tay:
"Các ngươi ra ngoài đi, ta với Mai Nương có chuyện quan trọng cần phải thương lượng."
Chuyện quan trọng... Trong lòng Trương Tam, Lý Tứ cười thầm, tối qua nói bàn chuyện quan trọng mà bàn tới canh ba, ban ngày ban mặt cũng có chuyện quan trọng nốt.
.......
Ở hồ Động Đình, cách nơi này mười dặm, hai nam nhân đang nói chuyện.
"Âu Dương thực sự đang ở nơi này?"
"Vâng!"
"Bên cạnh hắn có bao nhiêu người?"
"Một nghìn."
"Hắn ở đó làm gì?"
"Làm cái gì? Chơi đùa với nữ nhân thôi. Ngày ngày đều ở cùng một chỗ với người tên là Mai Nương."
"Mai Nương."
"Một quả phụ, lả lơi bậc nhất, lúc đi cứ lắc lắc cái mông, bình thường hay tắm rửa ở trong sân, khiến đám trai trẻ đều trèo tường mà ngó. Cô ta không những không để ý mà còn hát nghêu ngao."
"Không cần phải nói chi tiết như thế, ngươi nghĩ mà xem, đến lúc bắt được Âu Dương, nữ nhân trong thiên hạ đa phần đều để cho ngươi chọn hết. Vậy đám cấm vệ quân kia thì sao?"
"Với tính tình của chủ tướng, cấm vệ quân còn có thể tìm được nơi nào tốt hơn để đi sao? Nghe nói bọn họ dẫn theo mười mấy nữ nhân từ trong thành đến, quan viên mỗi tối đều ở đấy ăn chơi trác táng. Binh sĩ thì đánh bạc, uống rượu, đánh rắm. Cấm cái rắm quân, toàn một đám lưu manh."
"Vậy Âu Dương có gặp mặt thương nhân không?"
"Không có, chỉ xây dựng một địa điểm ở trong thành, bảo thương nhân tự mình đến báo cáo. Các ngươi định khi nào sẽ động thủ?"
"Tối ngày mốt."
"Được!"
Mai Nương không phải trinh thám, nhưng Âu Dương tin rằng, ở trong hoàn cảnh như vậy luôn có người là trinh thám. Âu Dương không dám khẳng định Chung Tương sẽ đích thân đến. Nhưng nếu có người đến thì ít nhất cũng là chủ lực của Chung Tương, cũng chính là tín đồ không sợ chết mà Chung Tương nể trọng nhất.
Âu Dương không cần nghĩ nhiều như vậy, vì có người sẽ nghĩ giúp hắn. Âu Dương chuyên tâʍ ѵậŧ lộn với Mai Nương là được rồi. Chỉ có điều, Âu Dương không ngờ sau đó Mai Nương lại khóc. Âu Dương hỏi:
"Sao vậy?"
"Không sao cả, vừa nghĩ đến chuyện người sớm muộn cũng rời đi."
Mai Nương lau nước mắt, nằm trong vòng tay của Âu Dương, hỏi:
"Người đi rồi có còn nhớ đến ta không?"
"Đương nhiên là có."
"Người có mang ta đi không?"
Xem ra cái cô Mai Nương này vẫn chưa đủ thành thục rồi. Mọi người đều là người trưởng thành, không mong thiên trường địa cửu, chỉ cần đã từng có nhau. Ôi, tính giáo dục vẫn còn thấp lắm. Âu Dương nói:
"Ta cho ngươi một khoản tiền, ngươi muốn đi đâu thì đi, đừng ở lại nơi này nữa."
"Vì sao?"
"Sói thì nhiều mà thịt thì ít."
"Đáng ghét."
Âu Dương thành công lảng sang chuyện khác.
......
Việc gì đến sẽ đến. Một hôm, vào nửa đêm, Mai Nương nghe bên ngoài có động liền tỉnh dậy, sau khi nghe cẩn thận, Mai Nương vội đẩy Âu Dương:
"Oan gia, oan gia."
"Bảo bối, không nên chỉ làm việc mà không thêm dầu nhé."
Trong cơn ngái ngủ Âu Dương đem Mai Nương đặt ở dưới thân.
"Không phải."
Mai Nương cố gắng vươn tay ra, dùng than đá nhỏ châm nến.
"Thân hình ngươi thật đẹp."
Dưới ánh nến, Âu Dương không sao cưỡng nổi sự hấp dẫn của Mai Nương, tay không ngừng vuốt ve.
"Người nghe tiếng động ngoài kia mà xem, có phải là có chuyện xảy ra rồi không?"
"Tiếng động?"
Âu Dương vểnh tai lên nghe, quả nhiên nghe được một chút tiếng động. Đêm khuya thanh vắng, tựa hồ nghe được âm thanh hỗn độn vốn dĩ không nên có ở phương xa. Âu Dương cười khẽ, nói:
"Có vài chuyện giống như**, không đến được thì có nổ lực cách mấy cũng không xong. Nếu đã đến rồi, có không nổ lực thì nó cũng đến thôi."
Mai Nương vội la lên:
"Oan gia, người đừng đùa nữa, hình như là tiếng bước chân của rất nhiều người."
Âu Dương hôn Mai Nương một cái rồi nói:
"Có thể ngay mai ta phải đi rồi."
Mai Nương còn muốn hỏi lại, đột nhiên có một thanh âm vang trời vang lên, ngoài cửa sổ ánh lửa ngút trời. Sau đó là một hồi hò hét:
"Cấm vệ quân Tây Bắc, có ta vô địch."
Âu Dương xoay người nằm ngửa, nói:
"Đây là một nghìn người cùng ta phòng thủ ở huyện Long, rồi cùng ta đến Ngọc Châu. Chung Tương luôn cho rằng họ chỉ là một nghìn người. Hắn không biết, một nghìn người này là binh sĩ tinh nhuệ đệ nhất của Đại Tống. Hắn còn không biết rằng mấy ngày qua, toàn bộ tuyến đường tiến công của họ đều đã được chôn rất nhiều bom, mìn."
Mai Nương chợt tỉnh ngộ:
"Chẳng trách người muốn người từ Giang Lăng chuyển rượu đến cho người uống."
"Bách tính Đại Tống nào đã biết gì về hỏa khí. Họ nghĩ rằng một vạn người là có thể đánh bại một nghìn người."
Âu Dương rời giường đến bên cửa sổ và mở rèm. Ở ba dặm ngoài, ánh lửa ngút trời. Âu Dương thậm chí còn có thể nhìn thấy biểu cảm kinh hoàng của kẻ địch từ trong ánh lửa. Âu Dương nói:
"Họ không biết thực ra ở đó chỉ có khoảng ba trăm người. Còn ba trăm người đã bao vậy xung quanh họ."
Mai Nương cũng xuống giường ôm lấy Âu Dương, hỏi:
"Còn bốn trăm người nữa thì sao?"
"Đang bảo vệ an toàn cho ta."
Âu Dương cười khẽ:
"Lẽ nào ngươi nghĩ rằng Chung Tương nắm được điểm quan trọng của ta sao?"
...
Một đêm*, Âu Dương thích từ này, tin rằng cũng có rất nhiều người thích. Đương nhiên cũng có rất nhiều người ghét. Bất kể có thể nào thì cũng là để sinh tồn. Trong lúc triền miên, bên ngoài có người gõ cửa và nói:
"Đại nhân, bắt sống được Dương Ma."