Người sử dụng âm mưu trong lịch sử có rất nhiều, nhưng lại rất có ít âm mưu phục vụ cho quốc gia, đa phần đều là đấu đá lẫn nhau, vì lợi ích chính trị và kinh tế của bản thân. Đây là truyền thống, ví dụ trong kế hoạch XX, chính là miêu tả cuộc tranh đấu chốn cung đình, diễn rất náo nhiệt, xem rất thích thú. Nhưng lại không thoát khỏi cuộc nội đấu.
Âu Dương đọc sách thánh hiền, mặc dù toàn sách không tốt, nhưng dù sao cũng rất có tiếng tăm. Điểm khác biệt với người khác chính là, Âu Dương cũng dùng âm mưu. Từ lúc bắt đầu tham ô tiền dân cho đến bây giờ đã trở thành quan trong triều, Âu Dương đã nhìn thấy biết bao diện mạo của chốn quan trường. Với hắn mà nói, âm mưu chính là vũ khí, dùng vì chính nghĩa thì nó là chính, cho tà thì nó là tà. Như điện ảnh đã nói rồi đấy, tham quan phải gian, quan thanh liêm càng phải gian hơn. Nếu Âu Dương chỉ là một quan thanh liêm mọt sách, vậy thì hắn sớm đã bị người ta nuốt trọn rồi. Âu Dương không thích nội đấu, dù hắn cũng phải nội đấu, nhưng đó là để sinh tồn, hoặc là vì sự sinh tồn của những người chính trực. Hắn luôn không hiểu, vì sao có rất nhiều quân tử thích lấy lý lẽ để thuyết phục người khác, vì sao có rất nhiều quân tử thích nói có lý thì có thể đi khắp thiên hạ.
Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân sảng oai oai.*
*Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân sảng oai oai: tạm hiểu là người quân tử lúc nào cũng công minh chính trực, còn kẻ tiểu nhân thì lúc nào cũng đầy mưu mô, xảo quyệt.
..........
Rất nhanh, báo Hoàng Gia đã đưa tin về chuyện Thượng công chúa bị giam lỏng, người bị giam lỏng còn có chồng của nàng ấy nữa. Đại Nội nghi ngờ có kẻ đã để lộ tin tức quân sự không nên tiết lộ cho Liêu quốc. Một tháng sau, "Thượng" công chúa xuất hiện ở Tô Châu - nơi thuộc sự kiểm soát của người Nữ Chân.
Ngoài thuyền phu và Thượng công chúa, trên thuyền còn có hai người khác, đều là người mang quan phục ngũ phẩm của Đại Tống, một người là nội thị vệ, một người là Trần Đông. Đồng thời giao cho trưởng quan tối cao ở Tô Châu một công văn. Lấy danh nghĩa Liêu quốc vẫn là phiên thuộc của Đại Tống, cho nên mới dùng đến công văn, trên công văn nói, Hoàn Nhan lan yêu cầu Thượng công chúa phải được hành quyết trước phần mộ của Hoàn Nhan Bàn trong ngày giỗ phu quân Hoàn Nhan Bàn của nàng ta. Không có thư tín của Hoàn Nhan Lan, rõ ràng là Đại Tống đang tỏ thái độ ngươi tin thì tin, không tin thì thôi.
Công chúa giả này là một tử tù, vì thông da^ʍ với tiểu thúc tử gϊếŧ chết phu quân mà bị đem ra hỏi tội. Sau khi đạt được thỏa thuận ngầm, bên A sẽ chiếu cố chuyện mẫu thân bên nữ đã tạ thế mà cử con trai của nàng ấy đến thư viện đọc sách cho đến khi trưởng thành.
Người Nữ Chân nhận được tin này thì không dám xử lý, cũng không dám gϊếŧ hay thả quan viên Đại Tống về nước. Lập tức thông báo cho Hoàn Nhan Tông Bật, trưởng quan tối cao của mấy châu này. Rất nhanh sau đó, cả hai quan Tống và Thượng công chúa đều bị đưa đến Thần Châu. Hoàn Nhan Tông Bật cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe nói Tống triều có động thái như vậy liền biết Tống triều cố tình. Nhưng âm mưu này cực lợi hại, cho dù ngươi biết là âm mưu cũng không có cách nào hóa giải nó. Đây chính là ép người Nữ Chân phải tỏ rõ thái độ của mình.
Hoàn Nhan Tông Bật ngồi xuống một cách chễm chệ, nhìn hai tên quan viên Đại Tống và nói:
"Nghe đồn người Tống sợ nhất là cái chết, nhưng khi gặp được các ngươi, bản nguyên soái mới được tận mục sở thị."
Chức quan của hắn là phó nguyên soái binh mã.
"Không phải người Tống sợ chết, mà cầu một cái chết có ý nghĩa."
Trần Đông đáp.
Hoàn Nhan Tông Bật gật đầu:
"Xem ra hai ngươi không có ý định sống sót trở về."
Nội thị vệ nói:
"Âu đại nhân bảo ty chức nói câu này với nguyên soái, Âu đại nhân là thương nhân, không bao giờ làm ăn lỗ vốn. Lỗ hai đồng thì phải kiếm cho đủ một quan."
"Uy hϊếp ta thì các ngươi sẽ là hai đồng tiền kia đó."
Hoàn Nhan Tông Bật hỏi:
"Là tên Âu đại nhân nào?"
"Thì chỉ có một Âu đại nhân dám nói như vậy mà thôi."
Nội thị vệ đap.
"À, cái tên tiểu tặc ấy hả. Chỉ là con rùa rụt cổ mà thôi."
Hoàn Nhan Tông Bật liếc nhìn hai người và hỏi:
"Thế nào, các ngươi hình như rất tán đồng với cách nhìn của ta?"
Trần Đông cười và nói:
"Ta cũng không thích người này, ví dụ như lần này đây, nếu không phải Hoàng Thượng bảo ta đến, ta nào thích làm những chuyện không biết xấu hổ này chứ."
"Haha, thảo nào Âu Dương lại là rường cột của Đại Tống. Đến miếng ngói mà ngươi cũng không tính ra được. Ta còn không biết là Tống triều có những nhân vật như các ngươi nữa đấy."
Hoàn Nhan Tông Bật nói:
"Điều đáng sợ của Âu Dương chính là hắn không bao giờ phủ nhận mình là kẻ tiểu nhân. Còn đáng sợ hơn ở chỗ...Như sự sống chết của các ngươi chẳng hạn, hắn khẳng định ta sẽ không bao giờ dám gϊếŧ các ngươi."