Tấu chương đặc biệt nhắc tới tước sĩ Đức Phất Lỗ Ngõa tiếp đãi hạm đội ở Pháp, chính là chủ quan cao nhất đã từng dẫn dắt Thập Tự Quân đánh Đức Phất Lỗ Ngõa với quân Tống. Hắn vô cùng nhiệt tình mang một đám thần tử văn võ tham quan Pháp. Hơn nữa Pháp cũng phái mười chiếc thương thuyền đi theo đội tàu tới Tống, mà phải từ chối vì khi đến thăm hỏi các nước khác cũng có thương lượng phái thuyền bè đến, sau khi thương nghị đã định ra thời gian tới Tống rồi.
Tấu chương cũng nhắc đến, lần này hạm đội tác chiến bảy lần, đối tượng công kích đều là hải tặc. Hơn nữa có hai chiếc hải tặc chiến thuyền hải tặc vô cùng mạnh mẽ, trải qua chiến đấu, thuyền trưởng cùng với mười một cấm quân tử trận, đánh chết bốn mươi lăm tên hải tặc, đánh chìm hai chiếc thuyền hải tặc kia. Hải tặc bị bắt tra hỏi, rồi sau đó hạm đội vào các thôn bị hải tặc chiếm đánh tiến hành bao vây tiêu diệt, lục soát được một lượng lớn châu báu kim khí.
Dự tính khoảng bốn tháng nữa, hạm đội chủ lực sẽ đến Ngọc Châu, sau khi dừng lại một tháng sẽ theo kế hoạch trở về.
Thư viết cực kỳ dài, hiển nhiên chuyện rất nhiều, mỗi một chuyện đều đơn giản kể rõ. Tuy rằng chỉ mấy câu bình thản, nhưng có thể tưởng tượng được thời điểm xảy ra những sự tình này căng thẳng đến mức nào. Hải tặc phần lớn là tập trung ở Địa Trung Hải và vùng biển Arabian, đặc biệt là hải tặc biên giới Roma vô cùng hung hăng ngang ngược. Mà còn quân Tống cũng chọn cách trả thù diệt sạch, tìm đến thôn hải tặc, cho dù nam nữ già trẻ, toàn bộ đều gϊếŧ sạch. Về phần sau đó, hải tặc thấy cờ của quân Tống đều sợ hãi bỏ chạy. Bọn họ không có hiểu được, ngay cả Thẩm Phán cũng không có phương thức trả thù như thế, đây chính là truyền thống phương Đông. Cho dù không phải vì báo thù cho cấm quân và thuyền trưởng bỏ mình tử trận, người Tống cũng chưa bao giờ có suy nghĩ nói chuyện đạo lí với cường đạo.
Trong thư còn nói, vũ khí, thuyền bè, chiến thuật của các quốc gia đều vô cùng lạc hậu. Năng lực sản xuất thấp, thương nhân còn chưa hình thành được kinh doanh có quy mô. Bọn họ cũng còn sử dụng vũ khí lạnh, còn có nhắc tới đã góp nhặt rất nhiều hạt giống rau dưa, có quan viên chuyên môn ghi lại hoàn cảnh nuôi trồng hạt giống.
Không ít nhà lịch sử cho rằng là người Mông Cổ Nguyên triều truyền tới, nhưng lại có nhà lịch sử nói, sau thế kỷ thứ 9 Âu Châu đã có hình thức ban đầu của hỏa dược. Lại có nhà lịch sử nói không phải là do Trung Quốc truyền ra, lại có người nói là người Ả Rập truyền đi, cho nên rất khó để định luận được. Cho dù như thế nào, hỏa dược của xưởng quân Dương Bình xưng bá toàn cầu là một sự thật không thể tranh cãi. Lương Hồng Ngọc cho rằng, một nguyên nhân rất trọng yếu để được tiếp đón nồng hậu ở Địa Trung Hải là Tống quốc có được thuyền vũ khí mà bọn họ không sở hữu được.
Triệu Ngọc thấy Âu Dương xem hết nói:
” Tấu chương lần này trẫm đã lệnh sử quan viết sách, nguyên văn không đổi sao làm bản sao để lưu sử sách. Trẫm rất vui mừng, chuyện này ngươi có công lớn.”
” Tạ ơn bệ hạ khích lệ.”
Nữ nhân chết tiệt sao không viết phong thư nào cho mình hết vậy?
Triệu Ngọc gật đầu đột nhiên chuyển chủ đề:
“Vụ án xác chết chìm của Dương Bình tiến hành như thế nào rồi?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Lưu Tứ Nữ vừa chết, vi thần không có nửa điểm manh mối.”
Âu Dương hỏi:
” Lưu Tứ Nữ này sống ở Đông Kinh, không biết Đề hình có tra được Lưu Tứ Nữ khi còn sống có lui tới mật thiết với ai không?”
Triệu Ngọc nói:
” Nha môn Đề hình báo lại, nói Lưu Tứ Nữ sống một mình ở vùng ngoại ô, chưa từng có quan viên triều đình đến thăm, cũng cho tới bây giờ không có tới cửa quan viên triều đình nào. Vụ án này khiến dân gian nghị luận hồi lâu mà còn chưa lắng xuống được, trẫm xem án lần này Dương Bình cùng với nha môn Đề hình tạm thời gác xuống đi. Tuy rằng Lưu Tứ Nữ là thứ dân, nhưng dầu gì cũng là cha của phi tử của thái thượng hoàng, sự tình liên quan đến thể diện hoàng gia, trẫm sẽ để Đại Nội tiếp nhận điều tra và giải quyết. Ngươi cảm thấy thế nào?”
” Bệ hạ thánh minh.”
Hừ người sợ hãi truy tra được sẽ kéo theo nội tình bên trong đúng không? Âu Dương thầm nghĩ.
” Ngươi trở về nghỉ tạm, ngày sau lâm triều nghe tuyên chỉ.”
” Vi thần cáo lui.”
…
Lâm triều nghe tuyên, Triệu Ngọc đã đánh nhịp thái độ đối với Tây Hạ trước rồi. Nếu Tây Hạ muốn binh quyền, chỉ có thể diệt bọn hắn. Nếu Tây Hạ không cần binh quyền, thì có thể cắt đất nghị hòa, hơn nữa đáp ứng vĩnh viễn không xâm lược. Bổ nhiệm Âu Dương làm khâm sai đại thần, đi đến hành lang Hà Tây thương lượng chi tiết về đàm phán hoà bình, tuỳ cơ ứng biến. Ngoại trừ vệ đội khâm sai ra, đi theo Âu Dương còn có hơn hai mươi quan viên ba tỉnh lục bộ. Ra đi hoà đàm, triều đình chỉ cấp kỳ hạn một tháng, nếu không có đàm phán thành công, Âu Dương trực tiếp dùng danh nghĩa khâm sai thông truyền tất cả các quân, quân Tống thừa dịp đầu mùa hè tiếp tục tiến công.
Quyền hạn khâm sai là rất lớn, lớn đến Âu Dương bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình. Rốt cuộc Triệu Ngọc có phải là muốn dồn mình vào chỗ chết? Thân làm một người đã từng là cảnh sát, đối với chứng cú sẽ có phán đoán cao hơn chủ quan. Ở dưới tình huống gần như tất cả chứng cớ đều chỉ về Triệu Ngọc, Âu Dương không thể không có điều suy nghĩ đối với tín nhiệm của Triệu Ngọc.
Rồi sau đó Lý Dật Phong lén phân tích một chút, Âu Dương mới tỉnh ngộ, hóa ra mình làm khâm sai không phải là lợi ích cần, mà là chính trị cần. Lúc hai phe khắc khẩu, Âu Dương trung lập giống như thân tín của Hoàng đế đưa tới để khơi mào chuyện này, hai bên đều không phản đối. Cho dù có lời muốn nói, cũng là lén nói xấu Âu Dương, bản thân Triệu Ngọc cũng không có bị ảnh hưởng.
Còn nữa Âu Dương phụ trách đàm phán lần đầu tiên với người Tây Hạ, quen mặt với quân Tây Bắc, hiểu rõ về phong tục tập quán ở địa phương. Một mặt bản thân hắn là sĩ tộc, một mặt khác hắn lại đại biểu cho thương nhân. Còn một điều nữa, Âu Dương mỗi lần ra tay sẽ không để cho Tống quốc phải chịu thiệt. Chủ yếu nhất là người Tây Hạ đối với Âu Dương là vừa hận vừa sợ, nguyên nhân là người này tài đại khí thô. Một bộ tộc chặn lại thu thuế? Năm ngàn người? Vậy thì cầm lấy năm mươi vạn bạc này đi qua đi. Loại đánh nhau dựa vào tiền này, căn bản không có cách nào đánh thắng được.
Tống Triều là không dám đánh như vậy, nhưng Âu Dương tư nhân thì đương nhiên dám, tiền riêng xài như thế nào thì tùy mình, ai mà quản được. Mặc dù người có tiền rất nhiều, nhưng hành vi vô lương táng gia bại sản hại người không lợi mình như vậy của Âu Dương thật làm cho người Tây Hạ chột dạ, nói không chừng ngày nào đó lại có một bộ tộc bị Âu Dương dùng tiền dụ dỗ chạy trốn đi mất.
Đương nhiên bọn họ cũng đánh giá cao phẩm đức tư tưởng của Âu Dương, Triệu Ngọc cũng biết, người này vì quốc gia đã trút ra hết cả tài sản, nên sẽ nghĩ biện pháp từ trong thuế kim Dương Bình nộp lên trên quốc khố rút ra một phần tiền tài xem như đền bù tổn thất. Có điều, mỗi lần đều là để cân bằng trong lòng một chút, Triệu Ngọc cũng không so đo cái này.