Thiên Tống

Chương 200-3: Hai điểm đáng ngờ lớn (3)

Nội vệ gật đầu:

“Đêm qua, đổi toàn bộ Nội vệ phụ trách an toàn của thái thượng hoàng. Sau đó giam lỏng toàn bộ, nghe bảo là muốn hỏi tội. Mọi người đều cảm giác bọn họ rất vô tội, nhưng nói người nào liền bị đánh người đó, Hoàng thượng còn nói, chuyện còn chưa tra hiểu rõ, sao các ngươi lại nói tốt rồi. Nhưng ty chức thấy thái độ Hoàng thượng, giống như. . .”

“Thà rằng gϊếŧ lầm?”

Âu Dương cẩn thận hỏi một câu.

“Dạ!”

Nội vệ gật đầu:

“Thật ra ty chức thấy, bản án xử lâu, Lưu Tứ Nữ lại liên lụy trong đó. Nội vệ Thái thượng hoàng không có chút tiếng gió, cũng khó trách Hoàng thượng sinh lòng nghi ngờ. Chỉ có điều hóa ra liên lụy trong đó chính là một Chỉ Huy Sứ Nội vệ, Chỉ Huy Sứ này thanh danh rất tốt ở nội bộ, đối với thuộc hạ và những người khác rất tốt, nội bộ có việc phần lớn đều tìm hắn cân nhắc quyết định, có bộ dạng lão đại ca. Nhưng lần này cơn tức Triệu Ngọc quả thật rất lớn, Cửu công công cầu tình Triệu Ngọc cũng không để ý tới. Cho nên mọi người bất đắc dĩ mới đến tìm Âu Dương. Dù sao Âu Dương có thể nói là quan viên Triệu Ngọc tín nhiệm nhất.

Âu Dương khó xử nói:

“Đây là việc Đại Nội, quan ngoài như ta không dễ làm.”

Âu Dương có ngốc cũng biết, Hoàng đế không thích nhất chính là người khác can thiệp sinh hoạt cá nhân của hắn. Phát hiện nội thị trong thành lui tới với quan ngoài, Tống Huy Tông liền giáng chức hắn. Mặc dù Tống khá văn minh, nhưng chuyện của hậu cung, Đại Nội, xác thực là quan ngoài không thể hỏi tới. Đây tương đương việc nhà của Hoàng đế.

Nội vệ khẩn cầu:

“Đại nhân, một khi ngày mai trở về kinh. Vậy càng không ai dám nói chuyện. Bọn họ kẻ nhẹ thì cách chức đuổi đi, nặng thì ban được chết.”

“Được rồi! Sau cơm trưa ta đi bái phỏng Hoàng thượng.”

“Đa tạ đại nhân.”

Triệu Ngọc cười nói:

“Nói như vậy Triển Minh là hoài nghi Trương Tam, Lý Tứ còn cả Bạch Liên.”

“Phải đó!”

Âu Dương nói:

“Cho nên vi thần tới tìm Hoàng thượng quyết định.”

Triệu Ngọc nói:

“Việc nhỏ như vậy tìm Liên quyết định? Được rồi, theo ý Liên, liền làm theo lời Triển Minh. Nếu không chứng cớ, nhưng lại có nghi kị, cứ điều đi là được.”

Âu Dương lắc đầu:

“Như thế không thỏa đáng. Hiện giờ là người xấu xuất âm mưu, kết quả làm cho người ta tín nhiệm nhất rời ta đi xa, vậy người xấu không phải cũng được lợi? Còn nữa, ba người này cùng ta đi khắp nơi. . . Không có chút chứng cớ đã nói không tin vậy người khác sẽ nhìn ta thế nào chứ?”

“Ngược lại cũng có chút đạo lý, nhưng giữ ở bên người sẽ không yên lòng.”

“Cho nên vi thần muốn lựa chọn, là tin hay là không tin? Về sau vi thần nghĩ lại qua nhiều năm như vậy chuyện mới xảy ra, bọn họ luôn dùng lòng trung chiếu cố ta không phát hiện tia phản bội nào. Bệ hạ xem, người mà, ai mà chưa từng có sai lầm, thánh nhân đều nói làm sai có thể tha thứ. Nhưng ta không phát hiện bất kỳ chứng cớ phản bội ta trên người bọn họ, ngược lại cũng không tin bọn họ, cá nhân ta cho rằng đây là với bọn họ, còn cả đối với mình đều là một việc không công bình.”

Triệu Ngọc nghe ra nhiều ý tứ, cười nói:

“Âu đại nhân, chẳng lẽ ngươi có ám chỉ khác?”

“Không ạ!”

Âu Dương mờ mịt nói:

“Mặc dù hơn trăm nha dịch đã lòi ra Yến Thất, nhưng qua nhiều năm như vậy chỉ có một lần. Cho nên vi thần định tiếp tục tín nhiệm. . .

Âu Dương có lời trong lời, Triệu Ngọc đã nghe hiểu rồi.

Dương Bình mấy trăm nha dịch, nhiều năm như vậy lòi ra một Yến Thất, Âu Dương hắn vẫn tiếp tục tín nhiệm. Mà bản thân Đại Nội còn chưa lòi Yến Thất, bản thân đã bắt đầu hoài nghi, vậy không phải tự hủy Trường Thành? Triệu Ngọc, nghiêng người nói với Cửu công công một bên:

“Thông báo xuống dưới, cả đám Lưu Mang thất trách, phạt mười trượng.”

“Dạ!”

Vốn sinh tử không rõ, đến bây giờ một câu đã định, chỉ là tội danh thất trách, không tạo thành hậu quả, ngay cả thư đuổi việc cũng không cần.

“Liên là không muốn những người khác đắc ý.”

Triệu Ngọc nói:

“Âu Dương ngươi tới vừa đúng lúc. Lần này Liên tới Dương Bình chủ yếu là muốn xem thử khu Bạch Vân này của ngươi, những cứ mãi chưa đi được.”

“Bệ hạ nếu thuận tiện, không bằng đi xem bây giờ?”

Triệu Ngọc do dự chút hỏi:

“Có quá nhiễu dân không?”

Vô nghĩa, ngươi đã đến Dương Bình còn lo lắng nhiễu dân sao? Âu Dương trả lời:

“Tất nhiên sẽ không, bệ hạ giá lâm, bồng bích sinh huy. Nào có nhiễu dân gì chứ.”

“Không ngờ Âu Dương ngươi cũng biết vuốt mông ngựa? Còn là mấy câu người ta nói đến nát.”

Triệu Ngọc nói:

“Căn dặn xuống dưới, cấm quân cũng đừng đi theo, tránh có người có ý kiến, Liên thấy nên cải trang mới tốt.”

Cửu công công gật đầu:

“Dạ! Âu đại nhân chờ bên ngoài, bệ hạ thay quần áo xong sẽ ra ngươi ”

Vi phục cái rắm, mọi người vừa thấy được Âu Dương đi theo bên cạnh kiệu nhọn, chung quanh hơn mười đại hán đeo đao, đoán cũng đoán được trong kiệu là ai. Giống Âu Dương là ôn dịch, đi qua chính là một mảng trống lớn, mọi người đều nhường đường cả. Trên phà càng khoa trương, người đã lên thuyền toàn bộ rời thuyền. Âu Dương vội giải thích:

“Người say sóng ở Dương Bình vẫn tương đối nhiều, bọn họ muốn qua mấy tháng cầu lớn Dương Bình xây xong lại sang.”

“Dừng, hạ kiệu!”

Triệu Ngọc ra kiệu xem xét, đây là một thuyền gỗ lớn không có buồng nhỏ. Có thể chứa chừng hai trăm người. Mặt song không tính rộng, chừng nửa chén trà nhỏ là đi tới bờ bên kia.

Âu Dương giới thiệu:

“Từ sớm đến tối một ngày mười ca. Nếu như buổi tối có việc gấp, còn có thể thuê thuyền tư, nhưng phí do nha môn thống nhất quản lý, giá cách khá cao.”

Triệu Ngọc hỏi:

“Thuyền lớn này một chuyến mấy đồng?”

“Để tránh mấy cậu bé chơi đùa, trưởng thành một đồng, cô bé miễn phí, cậu bé năm đồng, không đủ chi tiêu do nha môn trợ cấp mỗi tháng.”

Triệu Ngọc cười nói:

“Ta cũng không thấy thuyền tư do đại nhân ngươi cấp.”

Âu Dương trả lời:

“Nhân viên công vụ Dương Bình có thể sử dụng phà miễn phí.”

“Vậy Liên thì sao?”

“. . .”

Âu Dương đổ mồ hôi nói:

“Việc này vi thần còn chưa quy định.”

“Bỏ đi, cho nhà đò hai mười lượng bạc trắng.”

“Dạ!”

Không ngồi kiệu đi như vậy, khu Bạch Vân liền chấn động. Ai cũng không ngờ, Hoàng đế còn trẻ và xinh đẹp như vậy. Cũng may nha dịch bên này đều nhận được chỉ thị, lại thêm mặt đường rộng lớn. Vốn là đường cho xe toàn bộ để một mình Triệu Ngọc đi. Triệu Ngọc thấy bố trí bên này, ánh mắt sáng lên. Đường phố Đông Kinh rộng hơn nữa cũng không bằng ba phần đường chính của người ta. Khi thấy mặt đường này, liền có thể nhìn ra sự xa hoa của Dương Bình. Sau đó còn có dải cách ly trung ương. Âu Dương giới thiệu, tất cả nhân lực súc vật cỗ xe kéo ra vào, đều đi bên trái. Như vậy, cỗ xe nam bắc không giao hội, vận chuyển thuận tiện mau lẹ. Còn thiết lập điểm ngừng cho xe ngựa tư nhân, bất luận cỗ xe nào cũng không được dừng bậy phóng bậy.