Một hẻm nhỏ yên lặng ở Đông Kinh, có một tiệm nhỏ treo đầy thi họa. Chủ nhân tiệm nhỏ chính là cử nhân thi rớt, tên là Tôn Tự. Mặc dù có công danh, nhưng đắc tội quyền quý, chỉ có thể dựa vào việc vẽ tranh chữ tổ tiên mà sống, trong đó sở trường là vẽ thể chữ. Bản thân Tống Huy Tông cũng là đại sư làm giả, đã từng cải trang qua đây, hắn đến đã khiến Tôn Tự có cuộc sống thái bình.
Người thường mua đồ cổ cấp quốc bảo, là vì địa vị cùng thực lực hiện thực của mình, giống Tôn Tự vẫn mở tiệm, tiền không quá quan trọng, trọng yếu là tiệm này có danh tiếng, ai bảo trong tiệm còn có lưu bản vẽ do Tống Huy Tông tự tay viết. Liền như Lý Sư Sư, anh tuấn văn nhã cùng công phu trên giường mà nói, Tống Huy Tông chắc chắn không phải vị xếp trước. Nhưng người ta là Hoàng đế. . .”
Hôm nay lại tới hai khách nhân đội nón thấp, Tôn Tự tựa hồ rất quen thuộc, bảo đồng tử trông tiệm, tự mình cùng hai khách nhân uống trà phơi nắng ở trên phố. Hai vị khách vừa ngồi xuống, Tôn Tử giơ chén lên đang định uống, một mũi tên bay tới, đem ly húc bay ra ngoài.
Tôn Tự còn chưa tỉnh táo, hai khách nhân bao vây vẩy đao ra, nhưng không ngờ hai bên phố cửa mở ra mấy chục tên cấm quân chống thương bao vây hai người. Hai người còn định ngoan cố chống lại, cấm quân tiến thối nghiêm minh, tề thương ở trên tay và đùi bọn họ.
“Hạ thủ nhẹ một chút, lỡ chết liền hỏi tội các ngươi.”
Một người đang mặc quan phục xuất hiện ngồi chồm hổm nhìn thương thế hai người, sau đó cười nói:
“Bổn quan Trương Huyền Minh, sau khi chịu khổ lại nói, hay là nói chuyện không cần khổ, các ngươi nên biết chọn lựa.”
Nghe nói người này là Trương Huyền Minh của Xu Mật Viện trong mắt hai người lộ vẻ sợ hãi. Người này là ác quan nhất đẳng của bản triều, là đao gϊếŧ người bên cạnh Triệu Ngọc. Trước khi ngôi vị hoàng đế Triệu Ngọc chưa ổn định, người này dùng không ít thủ đoạn thanh lý một số người không nghe lời. Từ sau khi Tây Bắc đưa tin chiến thắng, người này liền chầm chậm ẩn bóng dáng đợi lúc Triệu Ngọc cần lại phân công. Không ngờ lại dẫn người này ra rồi.
Trương Huyền Minh không để ý tới bọn họ, nên chén nhìn Tôn Tự đối diện mặt không chút máu nói:
“Một chén trà độc mà thôi có cần sợ thành như vậy không? Bổn quan liền hỏi ngươi một câu, hoặc là nói thật sung quân, hoặc là tùng xẻo, diệt tam tộc.”
“Ngươi. . . ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Tôn Tử nói lắp.
Trương Huyền Minh cười vung tay lên, mấy tên cấm quân cưỡng chế vào tiệm đối diện nhà Tôn Tự, kéo ra vợ Tôn Tự, giơ tay chém xuống, ở dưới ban ngày ban mặt không ngờ trực tiếp chém đầu. Trương Huyền Minh nói:
“Tôn Tự ý đồ mưu phản, phu nhân hắn cầm đao công kích quan sai định kéo dài. . .”
“Ta không có!”
Tôn Tự vội la lên.
Trương Huyền Minh đi đến trước mặt hắn nhỏ giọng nói:
“Âu Dương chính là trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng, ngươi hại Âu Dương, há không đồng cấp với hành thích vua.”
Nói xong nói:
“Đề phòng tự sát, trói chặt tay chân chúng”.
“Dạ!”
Những cấm quân Đông Kinh này là trực thuộc Trương Huyền Minh, năm đó soán vị bọn họ đã gϊếŧ không ít người, nhị phẩm cũng chém qua, huống chi là cử nhân như vậy.
Tôn Tự vội nói:
“Ta nói thật, ta nói thật.”
Trương Huyền Minh rất hài lòng gật đầu một cái:
“Miễn hắn, ta rất thưởng thức người hiểu chuyện. Mang đi.”
Sau đó nhìn đám người vây xem văn nhã chắp tay nói:
“Thật ngại quá, quấy nhiễu láng giềng, bổn quan bồi tội với mọi người.”
Đối mặt chắp tay hoàn lễ mấy cái nói:
“Đâu có đâu có.”
“Bảo các huynh đệ tiệm khác rút lui thôi.”
Trương Huyền Minh tất nhiên là được Âu Dương căn dặn, nhưng Âu Dương tuyệt không bảo hắn làm như vậy. Vậy Trương Huyền Minh sao phải làm lớn vậy?
Âu Dương về sau biết cũng có chút nghi hoặc, có điều trực giác nói cho hắn biết, đây liên quan đến thân phận mình, bản thân không biết là tốt nhất. Vào ngày thứ ba trong kỳ hạn năm ngày, ba phần khẩu cung đến Dương Bình. Triệu Ngọc biết việc này, trước khi gặp bọn Âu Dương, triệu Nội vệ Giáp căn dặn:
“Ngày đó lời Liên nói, không được tiết lộ nửa phần.”
Nội vệ Giáp đổ mồ hôi vội đáp ứng:
“Dạ!”
Triển Minh phỏng chừng hôm qua mới đến Đông Kinh, sao có thể nhanh ra khẩu cung như vậy.
Triệu Ngọc nghi hoặc, Âu Dương càng kinh hãi, theo như hắn biết, Trương Huyền Minh rạng sáng cùng ngày mới bắt đầu bố trí, dựa theo Âu Dương đoán chừng là sau một ngày đối phương mới có thể diệt khẩu, sao lại nhận được tin tức động thủ sớm một ngày chứ? Chẳng lẽ đúng là ông trời có mắt?
Chuyện trước đó khoan hãy nói, ngày Âu Dương vừa trở về Dương Bình Âu Dương liền nhắc tới việc mô phỏng chữ viết, mà buổi sáng Âu Dương đến Dương Bình, còn chưa vừa Dương Bình, Bạch Liên đã nói rõ ràng sự việc. Vì vậy Âu Dương bảo Bạch Liên tìm người đáng tin cậy mà không bắt mắt đến Đông Kinh tìm Trương Huyền Minh lén giúp. Âu Dương quyết định hung đồ không biết mình có thể phá mê hoặc của khế ước, cho nên trước khi vào thành đã bố trí xuống.
Buổi chiều mê hoặc của khế ước đã công khai, khiến hung đồ này vạn phần khẩn trương. Nhưng thấy mọi người tựa hồ không để ý chỗ này, vì vậy lại quan sát tiếp. Sau đó chính là màn kịch Kim Tôn kia, hung đồ ở trước khi Triển Minh lao tới Đông Kinh, bảo người Đông Kinh ở trước khi Triển Minh đến khẩn cấp diệt khẩu. Diễn xuất kia chỉ là khiến ngoại nhân cho rằng Triển Minh đi Đông Kinh là có mục đích khác thôi, lưu lại sở hở thời gian cho hung thủ ra tay, Trương Huyền Minh bí mật bày bố thiên la địa võng. Nhưng Âu Dương thực không ngờ, đối phương động thủ sớm hơn gần một ngày so với mình nghĩ. Đối phương làm sao biết tin tức Dương Bình chứ? Chẳng lẽ có người xuyên việt khác, đã phát minh điện thoại?
Tống Đề hình nói:
“Bệ hạ, vụ án đã điều tra rõ một nửa. Chính là có người vu hại Âu đại nhân.”
“Ai?”
Triệu Ngọc hỏi.
“Chính là hành vi của cha thái thượng hoàng phi Lưu Tứ Nữ.”
“A!”
Lời vừa nói ra, bốn bề khϊếp sợ. Thái Kinh cười lạnh nói:
“Tống Đề hình, chẳng lẽ ngươi là ngày đầu tiên phá án. Án này sao có thể là hành vi của Lưu Tứ Nữ. Cho dù hắn có tâm này, chỉ sợ cũng không có trí bố cục, cũng không có nhân lực vật lực để hoàn thành.”
Triệu Ngọc gật đầu:
“Liên cảm giác Thái Tướng nói rất đúng. Chớ nói Lưu Tứ Nữ, cho dù . . . cũng không thể nào.”
Mặc dù lời này không nói ra, nhưng mọi người biết nàng nói là Tống Huy Tông.
“Cho nên án này chỉ tra xét một nửa.”
Tống Đề hình nói:
“Theo khẩu cung biết, Lưu Tứ Nữ cùng Âu đại nhân chất chứa oán hận đã lâu, hắn hận không thể ăn thịt Âu đại nhân. Hai người phái đi gϊếŧ Tôn Tự, chính là dạng liều mạng giang hồ mà hắn thu lưu, trên tay có mấy mạng người. Tôn Tự cũng thừa nhận quan hệ giữa hắn và Lưu Tứ Nữ rất tốt.”
Triệu Ngọc cau mày hỏi:
“Tôn Tự là ai?”
Một thần tử nói:
“Bẩm bệ hạ, chính là cao thủ mô phỏng trong kinh. Tuy là cử nhân, nhưng sinh kế gian nan, sau khi thái thượng hoàng cải trang gặp mặt, kết giao rất thân. Sau đó mới giàu có, ở kinh thành chính là bậc thầy mô phỏng đứng thứ ba, nghe nói hắn đã từng mô phỏng Vọng giang thu thủy của thái thượng hoàng, bản thân thái thượng không ngờ không phân biệt nổi bức nào là tác phẩm của mình.”