Hai cung nữ, tám nội vệ, cộng thêm Cửu công công theo sau hầu hạ Triệu Ngọc khẽ bịt mũi nhăn mặt nhíu mày, mùi vị gỗ mục nát thật sự không dễ ngửi chút nào, mới đi được vài bước quẹo một vòng cua đã nhìn thấy Âu Dương, nhưng Âu Dương vẫn còn chưa thay trang phục tù nhân, đang ngồi ở chính giữa đại lao, trước mặt là một văn án, người bên cạnh đang vội vàng thu dọn công văn chất đống như ngọn núi nhỏ thì nhìn thấy đám người Triệu Ngọc, vội vàng cúi đầu nói:
" Tham kiến bệ hạ."
" Âu đại nhân mạng còn không biết có thể giữ được hay không, lại vẫn còn bận rộn như thế, cần cù công vụ, thật đúng là quan viên mẫu mực của Đại Tống."
Triệu Ngọc không ấm không lạnh nói một câu, Cửu công công đứng bên vội đặt ghế xuống, Triệu Ngọc ngồi ở thông đạo nói:
" Các ngươi lui ra."
" Dạ!"
Cam Tín, nha dịch, còn có toàn bộ quan viên thiên lao đều lui ra chỉ còn lại tùy tùng của Triệu Ngọc và Âu Dương.
Triệu Ngọc nói:
" Âu đại nhân, ngươi hẳn nên nói, được bệ hạ tới nơi đây thăm hỏi tội thần, tội thần thực sự vô cùng sợ hãi."
" Được bệ hạ..."
" Hừ bỏ qua."
Triệu Ngọc nói:
" Ngươi vẫn không hề để trẫm vào trong mắt, uy nghiêm hoàng gia ở trước mặt ngươi không đáng một đồng, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Âu Dương vội nói:
" Bệ hạ cớ gì nói ra lời ấy?"
" Trẫm hỏi ngươi, ngươi vì sao phải gϊếŧ đặc phái viên Tây Hạ?"
Âu Dương trả lời:
" Bẩm bệ hạ, vi thần..."
" Tội thần."
Cửu công công vội uốn nắn.
" Ừm, tội thần cho rằng thánh chỉ của bệ hạ không phù hợp vào tình huống lúc đó, tục ngữ nói tướng ở bên ngoài có thể không nghe lệnh vua. Gϊếŧ đặc phái viên, đối ngoại tuyên bố đặc phái viên khinh thường Tống, thứ nhất có thể đoạt lấy bố trí thủ quân của Hưng Khánh phủ, cho Hàn Tướng quân tiện lợi. Thứ hai có thể hiểu rõ chi tiết quân lực của Tây Hạ ở Lũng huyện. Thứ ba có thể đả kích rất lớn sĩ khí quân Tây Hạ, đây là cái lợi của một đá ba chim, cớ sao mà không làm?"
" Sách thánh hiền ngươi đọc được đi đâu hết cả rồi? Trung quân, ngươi có lễ nghĩa không, ngươi không có, ngươi đây gọi là cái gì hả? Ngươi đây gọi là không từ thủ đoạn, nếu mọi người Đại Tống học theo ngươi, đặt chữ lợi lên hàng đầu, thiên hạ chẳng phải là đại loạn sao?"
Triệu Ngọc nói:
" Ngươi đừng không phục, ta hỏi ngươi, ngày đó Lưu tướng quân sắp xếp khí giới công thành Tây Hạ lỡ như thất bại, một khi người Tây Hạ tổng tiến công, Lũng huyện có giữ được hay không? Lũng huyện mất rồi, Tây Bắc không còn phòng thủ, rất nhiều quân tư mặc cho người Tây Hạ cướp bóc, hơn nữa còn dồn Hàn tướng quân vào con đường chết, ngươi có nghĩ tới không? Có người nói Lưu Kỳ âm hiểm hèn hạ, thủ đoạn vô sỉ nhưng trẫm thấy ngươi chính là hại nước hại dân coi mạng người như cỏ rác."
" Bệ hạ, người Tây Hạ căn bản là không phải là thật lòng hoà đàm cần phải bức bọn họ đến đường cùng, bọn họ mới có thể hoà đàm. Tội thần thừa nhận thắng may mắn bệ hạ bệ hạ thấy trận chiến Kiêu Thủy cũng là may mắn, hai vạn Nữ Chân bại trước bảy mươi vạn quân Liêu cũng là may mắn. Còn nữa cho dù Lũng huyện bị phá, người người cũng không dám xâm nhập, bởi vì Hàn tướng quân đã hình thành bốn mặt bao vây có thể từ Hưng Khánh phủ đoạt lấy Hoành Sơn, binh Vĩnh Hưng quân lộ phối hợp đả thông Linh Châu, Vĩnh Nhạc, người Liêu ở phía bắc tàn sát bừa bãi, Thổ Phiên ở Tây Nam xuất binh. Nếu là như vậy, Tây Hạ diệt quốc là điều khó tránh cho nên cho dù Lũng huyện bị phá, bọn họ chỉ có thể cướp đoạt vật tư nơi đây, rồi sau đó gấp gáp chi viện bốn phía."
Triệu Ngọc hờ hững hỏi:
" Ngươi không sai? Trẫm cũng không tin ngươi không có lòng riêng."
"... Quả thật có, tội thần một là mong muốn đả thông con đường tơ lụa, hai là muốn chiếm Sa, Qua và Lương Châu, ba nơi này là nơi phát triển thương nghiệp rất tốt."
Triệu Ngọc nói:
" Các ngươi canh chừng xung quanh, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tiếp cận."
" Dạ!"
Cửu công công biết Triệu Ngọc muốn một mình nói chuyện với Âu Dương, nội vệ bắt đầu xem xét nhà giam phụ cận có phạm nhân hay không, dọn dẹp trống rỗng toàn bộ khu vực này.
Triệu Ngọc thở dài:
" Hoàn Nhan A Cốt Đả sợ ngươi, Lý Càn Thuận sợ ngươi, ngươi có biết ta cũng sợ ngươi."
Âu Dương lắc đầu:
" Ta sẽ không làm hại ngươi, ngươi sợ cái gì?"
" Ta hỏi ngươi, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, là vì mục đích gì nếu như là vì đêm hôm đó, ta không chỉ có lập tức thả ngươi, hơn nữa phong chiến công cho ngươi."
Triệu Ngọc nói:
" Nếu có mục đích khác, ngươi tốt nhất cũng thành thành thật thật nói ra cho dù ngươi tham luyến ngôi vị hoàng đế, ta cũng sẽ không gϊếŧ ngươi."
" Đại Tống phồn vinh, nhưng bên trong thì lại suy yếu lâu ngày thành bệnh, ngươi xem xung quanh chúng ta, xung quanh đều là dân tộc du mục. Đại Tống không nuôi ngựa, hàng năm tiền mua ngựa tiêu tốn hết ba phần quân phí. Ta xây dựng quân xưởng chính là không muốn ngươi thành vua vong quốc, ta thành nô vong quốc. Còn nữa, ngươi xem, Tống khai quốc mấy trăm năm, sản sinh mấy trăm lần bách tính bạo loạn, tại vì sao? Nhưng để vì bọn họ có một miếng cơm ăn, bọn họ không tạo phản thì làm sao mới có cơm ăn chứ? Ta liền nghĩ, có lao động thì có cơm ăn nhưng cơ hội như vậy không nhiều lắm, nếu không phát triển buôn bán, thì làm sao có nhiều cơ hội lao động được? Về phần tiền trang... ngươi cũng biết, lúc dị tộc xâm lấn, đều là đốt gϊếŧ đánh cướp. Nhưng người Trung Nguyên chúng ta sợ chuyện, không có ai dám đứng ra chống cự, nhưng ta thì không, ta không thể trơ mắt nhìn lão bà của mình bị người khác cưỡиɠ ɠiαи, người thân bị sát hại, cho nên ta không chỉ có sẽ phản kháng, hơn nữa còn sẽ dự đoán đem từng mầm non này bóp chết ngay lúc ban đầu, người phương bắc đều gửi tiền vào tiền trang, sau khi có người dám đánh chúng ta, chúng ta liền hô một tiếng: Các ngươi không cần gửi tiền nữa sao? Vì vậy mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực, vác cọc gỗ xông lên."
Triệu Ngọc bị lời này làm cho vui mừng cười nói:
" Ngươi nói có đạo lý, thấy người Tây Hạ xâm lấn nhiều châu của ta, nhưng dân chúng không phải bị ép buộc, đều không muốn trợ giúp thủ thành."
" Ừm, bởi vì bọn họ cảm thấy chính là đổi kẻ quản lý mà thôi, cũng giống như đổi một tri huyện, thuế phải nộp vẫn phải nộp, không có gì thay đổi."
" Ừm, ý ngươi là thay đổi nguồn gốc quốc khố trước kia, giảm bớt thuế phú bách tính bình thường, chú trọng phát triển thương nghiệp bù đắp quốc khố?"
" Ngươi xem, một trại nuôi gà ở Dương Bình năm ngoái thuế lợi nộp ba phần tám ngàn quan lợi nhuận, mà trước khi ta chưa tới Dương Bình nhậm chức, thuế lợi cả huyện cộng cả một năm chỉ là hơn ba vạn quan, mà năm ngoái sau khi phát triển thương nghiệp thuế lợi đạt được bốn... vạn quan."