Trương Huyền Minh gật đầu:
"Một bên là lương thực tinh thêm thịt kho tàu, một bên là lương thực phụ thêm rau cỏ. Được không."
"Tây Hạ hoang vắng, ngành sản xuất như chăn nuôi, gieo trồng, chế tạo. . . rất có tương lai."
Âu Dương nói:
"Đến lúc đó có thể cổ vũ dân chạy nạn vào Tây Hạ."
Trương Huyền Minh gật đầu:
"Những biện pháp này ta sẽ sửa lại rồi dâng tấu. Bây giờ chính là cần phải đánh thắng trận."
Tô Thiên nói:
"Chuyện này chúng ta cũng không thể không tỏ thái độ. Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình đến lúc đó sẽ bỏ số tiền lớn để treo thưởng. Một cái tai trái một xâu tiền. Dự bị bỏ vốn năm mươi vạn xâu, đủ để khí thế quân ta như cầu vồng."
Trương Huyền Minh mừng rỡ nói:
"Đến lúc đó, còn có thể đi mượn quân Liêu, dù sao đều cùng giá, cứ mỗi trận chiến là tổng kết, ta nghĩ quân Liêu tất sẽ không cự tuyệt."
Âu Dương thì lại cười khổ:
"Nếu như vậy, chỗ Tống Liêu lướt qua, chỉ sợ bách tính bình thường cũng sẽ chết oan chết uổng."
"Tất nhiên không thể tàn sát hàng loạt dân trong thành, về phần bách tính ngoài thành. . . Hiền đệ quá lo lắng rồi."
Một xâu tiền có thể mua rất nhiều rất nhiều gạo, người đi làm lính hoặc là tổ truyền, hoặc là do cuộc sống bắt buộc. Mạng của người khác, tiền của mình, Âu Dương đã nhìn thấy tràng diện huyết tẩy. Nơi quân đội lướt qua, không có một ngọn cỏ. Chiến tranh thật đáng ghê tởm, nhưng lại tất phải có. Đừng nói là Âu Dương, cho dù là ai đều không thể không thông qua chiến tranh mà tiến hành dung hợp dân tộc. Như Tống cầu an nhất thời, nhưng không cách nào cầu an cả đời, ở trong chiến đấu vụn vặt Tây Hạ đã chiếm gần ngàn Km2 đất Tống. Thay vì người khác phát động chiến tranh phá hư quốc gia mình, không bằng tự phát động chiến tranh đem chiến hỏa thiêu đốt đến quốc gia khác. Thứ mình phải nghĩ là sau khi chiến tranh qua đi làm sao thu nạp dân chạy nạn, duy trì kinh tế, cải thiện điều kiện sinh tồn.
Âu Dương cũng thích hưởng thụ, không thích đánh trận. Nhưng cho dù hắn ích kỷ hơn nữa cũng biết Kim muốn diệt Bắc Tống. Ít nhất điều này sẽ giảm xuống rất lớn mức sống của mình. Hơn nữa nhìn thử Dương Bình phồn vinh này, những bách tính thiện lương này, thật nhẫn tâm để những thứ này thành đống tro tàn sao? Âu Dương nói:
"Có thể liên lạc Thổ Phiên cùng xuất binh, chiếm đoạt lãnh thổ thì chúng ta dùng tiền hoặc vật phẩm để đổi. Không đủ tiền vẫn có thể đưa điều kiện. Công khai thu mua tướng lĩnh quân địch, hiến thành toàn quân đầu hàng thì thưởng ngàn xâu. Có thể khiến Tây Hạ trở thành mục tiêu mọi người vây công. Lại thêm quân đông tây điều tạm bốn vạn tinh binh, trận chiến như thế còn không thắng, ta tự mình gϊếŧ Hàn Thế Trung."
"Ừm, đơn đặt hàng vũ khí của Hàn Thế Trung lại thêm mấy ngày nữa sẽ tới. Hắn gửi thư riêng nói ta không cần viện quân khác, nhưng phải mượn điều bản bộ Tây quân Lưu Kỹ một vạn hai ngàn người. Tây Hạ ở thời kì cường thịnh là toàn dân giai binh, ta lo lắng hắn có thể quá tự mãn hay không."
Trương Huyền Minh rất cẩn thận, chiến tranh là vì phục vụ chính trị. Ý nghĩa của thắng và bại này đã không còn đơn giản như vậy. Đại Tống nhiều năm không chiến, chiến thắng còn là chuyện mấy chục năm trước, Trương Huyền Minh không thể không cẩn thận. Không đánh, hắn thủy chung chỉ là quan lục phẩm có quyền nhưng vô danh, Lý Hán còn phải tiếp tục thi khoa cử. Đánh bại thì trong hai mươi năm hắn đừng hòng lên chức, quyền hạn của sĩ tộc quan văn lại phóng đại thêm một bước, thậm chí có thể bao trùm trên cả hoàng quyền. Trận chiến này cần phải đánh, đánh thì tất phải thắng.
"Hàn Thế Trung trong võ cử nhìn ra được là một viên tướng ổn trọng, sẽ không tùy tiện làm bậy. Ngẫm lại cũng đúng, tư lịch hắn còn thấp, muốn điều động tướng lĩnh hai lộ đông tây, người ta chưa chắc sẽ chịu phục. Mà Lưu Kỹ quen biết trong võ cử, đồng khoa, lại tôn sùng đối với hắn, sử dụng ngược lại càng thêm thuận tay."
Trương Huyền Minh khẽ gật đầu:
"Hi vọng như thế."
"Đúng rồi, đã quên chính sự."
Âu Dương lấy ra một cái hộp nói:
"Lương khô quân bị, thành quả do xưởng quân cùng xưởng gia công lương thực cùng nghiên cứu. Dạng lúa, dạng đậu là chính, năm cân lương khô mất nước có thể duy trì sức ăn năm ngày của một binh sĩ, khuyết điểm chính là nếu uống nước nhiều quá, sẽ khá căng bụng, hơn nữa hương vị không quá ngon, chúng ta thử ăn mười người, ở sau ngày thứ bảy cơ bản vừa thấy món này liền buồn nôn. Có điều cái này giá tiền khá rẻ, một cân chỉ cần 30 văn, không cần nấu, có thể dùng ăn trực tiếp."
". . ."
Trương Huyền Minh trầm mặc một hồi nói:
"Mười văn"
"Không bán."
Âu Dương giận dữ:
"Một cân gạo đều gần mười lăm văn rồi."
"Vậy thì mười lăm văn."
Trương Huyền Minh rất hào phóng.
Âu Dương nói:
"Ngươi thử nghĩ xem, nếu có một ngàn người mang theo thứ này, có thể không cần bắt nồi nằm ườn tại chỗ một tháng. . . Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể chịu được cực khổ. Một ngàn người này liền thành kì binh. Cuộc chiến này có không phải là hậu cần sao? Hơn nữa lỡ như ngày nào đó lương thảo bị một mồi lửa của người ta thiêu trụi. Thứ này tồn hơn mấy ngàn cân, đốt liền đốt, ai sợ ai. Còn nữa mỗi ngày ăn lương khô này, có thể kích ý chí chiến đấu binh sĩ rất lớn, trông thấy một thành, liền xông vào như lang như hổ tìm bánh bao."
Trương Huyền Minh cắn răng:
"Mười sáu văn."
"Hoàng thượng bắt ta chừng trăm vạn xâu, đủ mua một vạn vạn cân."
"Nói thật với ngươi, món tiền kia của ngươi sung quốc khố. Thái thượng hoàng phá hư Đông Nam nghiêm trọng, bộ phận châu huyện Đông Nam còn đang miễn thu thuế, bộ phận còn lại cũng phải giảm miễn. Báo hoàng gia của ngươi không phải là không biết. Đánh trận phải dùng tiền khắp nơi, như chuyện sau khi thu đám ngựa chiến kia của ngươi, triều đình còn tính bổ sung thêm một vạn thớt. Mà một thớt năm mươi xâu, chính là năm mươi vạn xâu. Mua sắm vũ khí ít nhất cũng phải trăm vạn trở lên. Còn phải chuẩn bị chiếm lĩnh đất để an dưỡng sinh lợi, ban thưởng quân công. Trong mấy cái đó có cái nào là tốn ít chứ? Hơn nữa tiền này ta nói cũng chẳng tính, phải báo lên Hoàng thượng nữa, rồi tìm Hộ bộ, vậy còn dính đến ý kiến bọn nội các."
"Không bán lỡ như bị các ngươi liệt vào tiền quân, ta còn phải dâng ba phần thuế. Bồi lớn rồi."
Tô Thiên một bên nói:
"Tô mỗ cảm thấy có lợi, triều đình có thể tiết kiệm không ít tiền lương thảo cùng nhân lực cần thiết."
". . . 20 văn, không nộp thuế."
"25 "
"20 "
"24 "
"20 "
"Ngươi thắng."
Âu Dương đau lòng nói:
"Ai bảo ta yêu chứ."
Tô Thiên một bên thở dài, Trương đại nhân ngươi bàn việc liền tốt, nhưng bàn tiền cũng không phải là mặt mạnh của ngươi. Gạo bây giờ đúng là là mười lăm văn, nhưng người ta có nói dùng gạo làm à? Bị gạt rồi. Tiếp theo người ta lợi dụng lòng đồng tình của ngươi, dời phí chuộc hình trăm vạn tới mông ngươi. . . Thứ này một cân thành phẩm giá còn chưa tới bảy văn nữa là.
Trương Huyền Minh hỏi:
"Gần đây có ra vũ khí mới không?"
"Không, gần đây trọng điểm là uy lực hỏa dược. Ta nghe nói cục chế tạo Đông Kinh đã bắt đầu bắt chước đồ của xưởng quân Dương Bình, lập tức triển khai công nghệ cao hơn, để tránh đến lúc đó bị Đông Kinh chỉnh."
"Ha ha"
Trương Huyền Minh ngượng ngùng cười:
"Thật ra, lần này tới ta muốn hỏi về cách điều chế hỏa tuyến này. Đông Kinh kia đã thử vô số lần, nhưng đều không cách gì hẹn giờ."
"Cách điều chế ba trăm vạn"
Âu Dương cười mê mẩn.
"Xem như ta chưa hỏi."
Trương Huyền Minh nói:
"Tí nữa sẽ xin thánh chỉ."
"Cách chế tạo hỏa tuyến ngoại trừ ta ra, thì chỉ có một lão công tượng biết. Cho dù gϊếŧ hắn rồi, hắn cũng chưa chắc sẽ nói."
"Haizz. . . Ta vẫn cảm thấy ngươi không phải người tham tiền."
"Tiêu Hà cũng không tham tiền, nhưng vì sao phải chiếm lấy đồng ruộng?"
Trương Huyền Minh gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời của Âu Dương:
"Chuyện đã bàn xong, vậy ta cáo từ trước."
Âu Dương tiễn hai người ra nha môn trở về căn dặn nha dịch:
"Mời Lưu Huệ Lan cùng Triển đại nhân buổi tối qua nhà ta ăn cơm."
"Dạ"
. . .
Tống cấm cướp đoạt nhân khẩu làm nô tỳ, người vi phạm là tử tội. Nhưng cho phép dùng hình thức thuê định khế ước. Mà từ nô tỳ ở trong phường quan dùng nữ sử để biểu thị. Ở trong pháp luật Tống không tồn tại từ dân đen, theo sử gọi là quan nô. Nhưng bầu không khí trong dân gian vẫn như cũ, dựa theo khế ước mà thành quan hệ chủ tớ. Thật ra đây đã tính là một sự tiến bộ, chuyển biến từ thân phận đến khế ước, mà Liêu Kim mặc dù học tập thứ của Tống, nhưng vẫn ở giai đoạn xã hội bán nô ɭệ. Mà trên thực tế, cái gọi là nữ sử ở trong lúc thuê, giống như bán thân cho cố chủ, không hề có quyền tự chủ. Trong lúc thuê, cố chủ có thể chiếm lấy thân thể nữ sử, nữ sử không có quyền tự chủ.
Trước mặt Âu Dương chính là hai người như vậy, nha hoàn cùng vυ' già hắn thuê lúc trước mặc dù cũng là tính chất khế ước, nhưng là khế ước khá hiện đại. Mà khế ước để trước mặt hắn thì lại là khế ước theo tiêu chuẩn Đại Tống. Hai nữ sử chuẩn tuổi không lớn lắm, bộ dạng mười ba mười bốn tuổi, rất câu nệ, không dám ngẩng đầu nhìn Âu Dương.
Âu Dương thẩm tra xử lí qua một vụ án, nói là một nô tỳ sau khi bị chủ nhân cường x đã tự sát, tỷ tỷ nàng tố cáo cả chủ nhân. Mặc dù chủ nhân kia trả một cái giá tương đối lớn, nhưng lại không phải kết quả nỗ lực trên công đường, mà là Âu Dương lén đυ.ng tay vào. Âu Dương nhìn thứ tương đương khế ước bán mình mà bất đắc dĩ, nguyện vọng của các nàng rất đơn giản, chính là tìm chủ nhân tốt. Các nàng so với quan nô thì lại có thêm phần chờ mong. Như Tiểu Thúy của đại bá Âu Dương, gặp được đại bá Âu Dương, đến tuổi để cho nàng xuất giá, bình thường đối đãi nàng như con gái, đây là vận khí. Vận khí không tốt, bị chiếm thân thể không nói, **, bị đánh còn không cho cơm ăn.
Lương Hồng Ngọc một bên nói:
"Quan nhân, các nàng hóa ra là nha hoàn của một viên ngoại Thọ Châu, trước đó vài ngày viên ngoại kia vì nhi tử đánh bạc mà nhà tan, lúc này mới định bán các nàng. Tuổi đều nhỏ, còn cần cù, mặt mũi cũng thanh tú, cũng có thể làm được việc nặng, trọng yếu nhất là còn biết mấy chữ."