Hoàng cung xem qua chính là mô phỏng hoàng cung Đông Kinh Đại Tống mà xây dựng, Tiết Bính đến ngoài cung bẩm báo, mặt khác có một binh sĩ dẫn Âu Dương đi vào.
" Uống!"
Âu Dương vừa rồi bước vào điện bên, trong điện hai hàng binh sĩ cùng nhau rút đao khỏi vỏ giơ lên cao, cực kỳ đằng đằng sát khí.
Âu Dương ngã 'bịch' xuống đất run rẩy, hoảng sợ nhìn trong điện. Ngồi trong điện là một người mặc áo gấm, khoảng bốn mươi tuổi, hình thể hơi cường tráng, đôi mắt giống diều hâu. Bên trái hắn là Hoàn Nhan Lan, bên phải hắn thì lại là một đạo sĩ trung niên mày trắng đang nhắm mắt dưỡng thần. Mà Tư Khám thì nơm nớp lo sợ đang ngồi ở bên dưới.
Hoàn Nhan A Cốt Đả cười ha hả nói với Hoàn Nhan Lan:
" Đây là trượng phu ngươi muốn tìm? Lá gan thật lớn đấy."
Hoàn Nhan Lan quát lên:
"..."
" Hắn nghe không hiểu."
A Cốt Đả phất tay, tất cả binh sĩ thu đao trở vào bao, trên mặt đều mang theo nụ cười.
A Cốt Đả dùng Hán ngữ nói:
" Dìu hắn, xem thử có tè ra quần luôn hay không. Ha ha!"
" Ha ha!"
Một tên binh sĩ hiểu Hán ngữ đỡ Âu Dương đứng dậy, đưa hắn đặt ở bên cạnh Tư Khám.
Âu Dương rụt người trên ghết run rẩy:
"Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta."
" Sẽ không gϊếŧ ngươi."
A Cốt Đả vẻ mặt ôn hoà nói:
" Ngươi yên tâm đi, bảo đao dũng sĩ Nữ Chân chém đầu dũng sĩ đáng chém."
" Tạ ơn hoàng thượng... a..."
Âu Dương ngẩng đầu vừa nhìn suýt nữa nhảy dựng lên, trong lòng vội kêu không tốt, dựa vào ý chí cương quyết là khắc phục phản ứng tự nhiên.
"Ngươi thấy thế nào?"
A Cốt Đả nghiêng đầu hỏi.
Đạo sĩ mày trắng ở một bên nói:
"Bẩm hoàng thượng, người này cùng Lan tướng quân có xung khắc."
" Ồ? Cái gì gọi là xung khắc?"
" Chính là nếu ở cùng với Lan tướng quân, hắn sẽ trở thành một người không may mắn. Rất có thể còn sẽ hại chết Lan tướng quân."
A Cốt Đả rất có hứng thú hỏi:
" Ngươi là làm sao thấy được?"
" Bần đạo thấy hắn, mặt trắng như tuyết, phần cổ sau đầu có nốt ruồi đen nhỏ, đây chính là tướng thủy luyện kim trong ngũ hành, người này mệnh phạm kim sát. Mà Lan tướng quân chính là trời sinh mệnh kim, vốn là phúc tướng Đại Kim ta. Nếu như miễn cưỡng kết hợp, chỉ sợ..."
A Cốt Đả càng hứng thú:
" Ngươi còn nhìn ra cái gì, nói nói."
"Ừm... Chờ bần đạo mở thiên nhãn."
Đạo sĩ bắt pháp quyết, hô lên:
" Thần binh xá lệnh!"
Một đôi mắt vốn vô thần đột nhiên đại phóng tinh quang.
Tiện nhân chết tiệt! Âu Dương muốn khóc thét. Vương Bát Đản sao lừa đến tận Kim quốc rồi. Đạo sĩ kia không phải là người khác, đúng là Thái Hư Tử lúc Âu Dương còn là trẻ con nấu phân luận anh hùng. Có điều nhìn người ta bây giờ thân phận này, nhất định là đổi tên.
"Ừm... Hắn họ Âu, chính là người Tống..."
"A..."
Binh sĩ vừa phiên dịch, Hoàn Nhan Lan không khỏi a một tiếng. Người Tống biết không có gì lạ, thậm chí ngay cả họ cũng biết. Xem ra đạo sĩ kia có chút bản lãnh.
" Người này cha mất mẹ tái hôn, chính là mệnh thủy luyện kim hàng đầu. Nếu máu hắn nhỏ xuống Kim quốc, sẽ tai hoạ vô cùng."
"A?"
Tư Khám kinh hãi đứng lên hành lễ với đạo sĩ:
" Tiên trưởng đúng là thần nhân, hiền đệ ta chính là mồ côi từ trong bụng mẹ, mẹ hắn sau khi hắn mười tuổi đã tái giá."
"..."
Âu Dương vội vàng phát run, người này đạo hạnh quả thật càng ngày càng cao.
Tất cả mọi người trong đại điện kinh hãi nhìn đạo sĩ. A Cốt Đả vội nói:
" Ngươi xem giúp trẫm..."
" Không phải là bần đạo không muốn, bần đạo tu hành quá mức thiển cận, một năm chỉ mở được thiên nhãn một lần."
" Đáng tiếc, đáng tiếc lãng phí ở trên thân người này."
A Cốt Đả quát lên:
" Âu công tử, trẫm hạn ngươi ở trong bảy ngày rời khỏi Kim quốc, ngươi có thể làm được không?"
" Có thể, có thể!"
Lão tiểu tử còn đủ nghĩa khí, nhân tình này bổn thiếu gia nhớ kỹ. Thật không nghĩ tới, lão tiểu tử không ngờ tự mình mở thiên nhãn, lại có thể lăn lộn được một năm. Có điều cũng quá miễn cưỡng rồi, thủy khắc hỏa được không, cũng đúng, người ta là nói thủy luyện kim. Không tồi không tồi, càng ngày càng biết mánh khoé bịp người cho mình đường lui.
Hoàn Nhan Lan sau khi nghe phiên dịch nói thế, vội nói:
" A Cốt Đả thúc thúc?"
"Không được!"
A Cốt Đả nói:
" Cho dù ngươi không tin lời nói của đạo trưởng, nhưng ngươi xem con gấu chó như hắn, làm sao xứng với Hoàn Nhan Lan quận chúa của Đại Kim ta? Năm nay thúc thúc tất nhiên xem xét cho ngươi một mãnh tướng văn võ song toàn." " Ta... ta chỉ muốn hắn, hắn đã cứu ta, ta nói rồi phải báo đáp hắn."
Hoàn Nhan Lan hóa ra chính là nô ɭệ chạy trốn lúc đó, trong một lần đánh lén quy mô nhỏ, bị một đội binh sĩ của Da Luật Đại Thạch bắt làm tù binh, xen lẫn trong dân chúng nước Kim, rồi sau đó bị bắt đi làm nô ɭệ, cùng ngày đó bị dùng roi đánh bắt hàng phục, bằng vào vũ lực phá vòng vây bỏ trốn, lúc này mới gặp được đoàn người ngựa chở hàng của Âu Dương.
Âu Dương chỉ cảm thán: Phổ cập Hán ngữ rất trọng yếu, rất trọng yếu. Căn bản là nghe không hiểu hai người đang nói cái gì cả, toàn tâm toàn ý run rẩy.
" Bần đạo cáo lui!"
Thái Hư Tử cũng không đợi A Cốt Đả đồng ý, nhẹ nhàng phất một cái, tiêu sái rời khỏi đại điện, tất cả binh sĩ hành lễ bày tỏ sự tôn kính của mình đối với Thái Hư Tử, ở trong mắt bọn họ Thái Hư Tử đã thành Vu sư. Ra khỏi đại điện, Thái Hư Tử mạnh mẽ lau mồ hôi. Con bà nó, tiểu tử này không ngờ lại muốn gϊếŧ đến Kim quốc. Bộ dáng giả vờ còn thật sự rất giống, hắn nhất định rất kỳ quái bổn tiên vì sao lại lăn lộn đến nơi này. Ừm, mới không thèm nói cho hắn. Thái Hư Tử vừa rồi trợ giúp Âu Dương thoát khỏi nguy khốn, càng làm cho bản lĩnh thần thông của mình gia tăng thêm một bậc. Nhất cử lưỡng tiện.
...
" Cứ như vậy quyết định đi."
A Cốt Đả có chút tức giận quát lớn một tiếng.
"..."
Hoàn Nhan Lan cúi đầu không trả lời.
A Cốt Đả nói với Âu Dương:
" Ngươi nếu là người Tống, trùng hợp năm ngày nữa sẽ có chiếc thuyền thương hội Dương Bình rời đi. Bên này ba ngày sau đã có thể đến được bến tàu Thần Châu, ta sẽ phái người đưa ngươi đi qua. Nhưng nếu ngươi còn dám bước vào địa giới Đại Kim Quốc của ta, đừng trách ta không khách khí."
'Trẫm' so với 'ta' hắn nói không lưu loát bằng.
" Tạ ơn... Tạ ơn Hoàng thượng."
" Cút đi."
" Dạ dạ!"
Âu Dương luống cuống tay chân đứng lên, không cẩn thận kéo đến Tư Khám, ở bên tai hắn nhỏ giọng nói:
" Thà chết chứ không chịu khuất phục thì sẽ không chết."
" Lôi đi lôi đi."
A Cốt Đả nhìn Âu Dương càng ngày càng không vừa mắt.
...
A Cốt Đả hỏi:
" Tư gia rốt cuộc là có ý gì? Là đứng bên cạnh nhìn hay là còn có nguyên nhân gì khác?"
Tư Khám trả lờiL
"Hồi bẩm hoàng thượng, Tư gia là thương nhân. Thương nhân trục lợi, trước mắt mà nói vẫn như cũ là Liêu cường Kim yếu. Ý tứ của gia phụ là xin Hoàng thượng thư thả thêm hai năm, sau hai năm tất nhiên sẽ đưa cho Hoàng thượng một cái đáp án chuẩn xác."
" Kim yếu?"
A Cốt Đả rút đao chỉ vào Tư Khám.
Thân thể Tư Khám tuy rằng run rẩy nhưng vẫn cắn răng nói:
" Hai năm. Hoàng thượng nếu như không muốn, đại khái có thể chém tiểu nhân. Như vậy là có thể đổi lại một lời đáp ứng người đến gặp mặt Hoàng thượng."
" Thương nhân trục lợi ngay cả chết đều không sợ, trẫm bội phục."
...
Ban đêm, A Cốt Đả mở tiệc chiêu đãi Hoàn Nhan Lan. Hoàn Nhan Lan như cũ vẫn rất không vui. Hoàng hậu khuyên mấy câu đều vô dụng, Hoàn Nhan Lan liền nói:
" A Cốt Đả thúc thúc, không để cho hắn chết ở Kim quốc là tốt rồi. Cùng lắm... Ta cũng không lấy hắn nữa."
A Cốt Đả nói:
" Lan, ta đối đãi ngươi giống như con gái vậy ngươi có biết không? Ta vốn không sợ cái gì thủy luyện kim, luôn luôn có những biện pháp khác phá giải. Nhưng là một phụ thân làm sao có thể đem con gái gả cho một người như vậy?"
" Không phải, ngày hôm trước ta dùng đao chỉ vào hắn, hắn căn bản không có để ở trong lòng, hắn có đảm lược. Đúng rồi hắn còn là..."
Hoàn Nhan Lan hỏi:
" A Cốt Đả thúc thúc, cái gì gọi là trạng nguyên? Rất lợi hại sao?"
" Trạng nguyên? Ngươi hỏi cái này làm gì?"
" Mấy ngày trước, Tư Khám nói hắn là trạng nguyên."
"... Người đâu, chuẩn bị ngựa!"
A Cốt Đả sau khi lặng đi liền nhảy dựng lên.
...
Tư Khám hành lễ nói:
" Hồi Hoàng thượng, Âu hiền đệ buổi trưa đã đi trước rồi."
" Hắn là trạng nguyên Liêu quốc hay là trạng nguyên Tống Triều?"
Đao của A Cốt Đả dừng ở trên cổ Tư Khám quát lên:
"Không ngờ lại dám xem ta là kẻ ngu, dám cả gan trêu chọc trẫm ở triều đình, không nói thì trẫm sẽ chém."
'Trẫm' với 'ta' hắn tuy rằng nói không rõ ràng nhưng lúc này không ngại đến lòng tự ái của hắn bị thương tổn nữa rồi.
Tư Khám trả lời:
" Chính là trạng nguyên Tống Triều."
" Còn có gì nữa?"
" Còn có... Chính là tri huyện Dương Bình của Tống Triều, Thượng thư Trung Thư tỉnh Liêu quốc, Đại lão bản sòng bạc đệ nhất Liêu quốc, còn là..."
"Hử?"
Tư Khám bất đắc dĩ nói:
" Còn là người sáng lập thương hội Dương Bình. Coi như là người lớn nhất thương hội Dương Bình."
Những lời này là Âu Dương bảo hắn nói. Âu Dương là muốn cho Tiết Bính lợi dụng thân phận của mình gia tăng ván bạc của hắn ở Kim quốc. Nhưng thời gian là bốn ngày sau mà, lúc này sao lại bị hỏi rồi?
"Gào!"
A Cốt Đả hướng lên trời rống một tiếng:
" Người đâu.... Hoả tốc đuổi bắt. À... không được gϊếŧ hắn."
Mặt mũi bây giờ là chuyện nhỏ, hắn nhạy cảm cảm giác được giam người này ở Kim quốc sẽ mang đến vô số chỗ tốt.
" Ta cũng đi!"
Hoàn Nhan Lan nói.
" Chuẩn! Phóng chim ưng báo tin!"
Nữ Chân có một bản lãnh gọi là ngao ưng, cũng chính là thuần ưng. Ưng là động vật rất cao ngạo, muốn thuần phục bọn nó chỉ có thể ngao. Bỏ đói nó, đánh nó mãi đến khi nó khuất phục nguyện ý ăn thức ăn mà mình bố thí mới thôi. Quá trình tương đối tàn khốc, ưng được chọn hết bảy phần là bị chết, chỉ có ba phần sống sót.