Thiên Tống

Chương 63: Nội vụ

Lại đến thời gian Bạch Liên bị đánh. Cách ngày năm côn, sắp đánh cả một tháng rồi. Vài nha dịch trực ban giống như là y tá của phòng khám châm cứu, vừa đến đại lao, ngay tại chỗ bắt đầu đánh, thói quen, thuần thục vô cùng. Phải nói Bạch Liên cũng kiên cường, mặc kệ ra tay chính là ai, cũng không để ý ra tay hung ác bao nhiêu, cả quá trình chịu đựng không rên một tiếng.

" Tìm ta chuyện gì?"

Âu Dương ở công đường tùy tiện ngồi xuống, một nha dịch lập tức bưng lên một ly trà lạnh.

Bạch Liên ngồi xổm nói:

" Cẩu quan..."

Hai nha dịch trực tiếp vung gậy. Âu Dương lắc đầu ý bảo hắn không so đo. Âu Dương hỏi:

" Bổn huyện rốt cuộc đắc tội ngươi cái gì? Mở miệng cẩu quan, ngậm miệng cẩu quan? Hơn nữa, ngươi hỏi thử người Dương Bình xem, bổn huyện đã làm cái gì không tốt? Là ngu ngốc vô dụng, hay là tai họa bách tính?"

"..."

Bạch Liên trầm mặc một hồi cắn răng nói:

" Tại sao ngươi phải dùng tiền thoát tội cho ta, còn không phải nhìn trúng tư sắc của ta, muốn chiếm đoạt..."

"Trời ạ... Ngươi có tư sắc gì chứ?"

Âu Dương mồ hôi tuôn như thác, khoát tay nói:

"Người đâu, giải thích với nàng ta chút đi!"

"Dạ!"

Nha dịch Giáp nói:

" Dựa theo luật pháp phán quyết, ngươi phải bị lưu vong ba nghìn dặm. Lưu đày vốn tiến hành từ châu phủ. Nhưng bởi vì phán quyết ở Dương Bình, cho nên lưu vong do Dương Bình phụ trách."

"... Không hiểu."

Bạch Liên mê mang, chuyện này thì có liên quan gì với chuyện dùng tiền chuộc tội.

" Ta coi như ngươi nghe, hai nha dịch, phải đưa ngươi đi ba ngàn dặm, trở về lại thêm ba nghìn dặm, chính là sáu nghìn dặm. Dựa theo tiêu chuẩn tiền lương bổn huyện cấp, người ra ngoài mỗi ngày trợ cấp một trăm tiền, tiền lương vẫn theo đó mà phát, trên đường chi trả phí ăn uống, cho phép chi trả mỗi tháng một lần phiêu kỹ, không được phép vượt quá năm trăm tiền, khoảng trợ cấp phương tiện giao thông ba phần... Ngươi tính xem, bổn huyện phải vì ngươi mà bỏ ra trợ cấp bao nhiêu tiền nữa đây? Còn không bằng tiêu tốn hai trăm quan giúp ngươi chuộc tội, bổn huyện bớt tốn tiền không nói, hai quan sai cũng bớt phải chạy nửa năm."

Lưu đày bây giờ đổi thành lao động cải tạo, nhưng bởi vì giao thông không thuận tiện, thời gian đi lưu đày không ít. Âu Dương lại nói:

" Dựa theo luật Đại Tống, sau khi đánh xong phải lao dịch ba năm, cũng chính là ngươi phải giúp bổn huyện làm ba năm không lấy tiền công, bổn huyện vẫn luôn thiếu một người nuôi ngựa, nếu như thuê, vậy thì tiền công bỏ ra quá nhiều. Ngươi ngược lại tính thử xem, cái nào lợi hơn? Muốn bổn huyện lên giường với ngươi, ngươi xem mình là Lý Sư Sư à."

Âu Dương cắn răng, quá khinh bỉ phẩm vị của mình rồi.

"Phải xâm chữ?"

Bạch Liên kinh hãi, chuyện khác không quan tâm, bị xâm chữ lên mặt thật sự hù dọa chết nàng. Xâm chữ lên mặt chính là khắc chữ lên mặt. Trên mặt nàng chính là hai chữ "phạm phỉ".

"Làm trùm thổ phỉ cũng không hiểu luật pháp."

Nha dịch Ất tuổi khá lớn, làm việc ổn trọng, nói:

" Nếu như là tội lưu đày, không chỉ có phải xâm chữ lên mặt, hơn nữa với điều kiện này của ngươi sẽ bị sung làm kỹ nô, thân phận thấp như chó, khó sống qua nổi một năm. Ngươi không cảm kích đại nhân thì thôi đi, còn nói năng bậy bạ, đúng là không biết tốt xấu."

Âu Dương hỏi:

" Ngươi tìm ta làm gì? Còn chưa nói."

"Ta... ta muốn hỏi ngươi muốn thế nào?"

Bạch Liên nói quanh co nói:

"Nếu như ngươi muốn cưỡng đoạt ta, ta liền chết ngay lập tức."

"Chuyện này?"

Âu Dương còn tưởng rằng lương tâm nàng ta trỗi dậy, còn cung cấp chỗ giấu vàng. Không ngờ là vì chuyện này, mình và Tư Kham vẫn còn phải nói chuyện nữa.

"Ừm, chuyện này."

"... Ngươi có biết ta bận thế nào hay không? Ngươi có biết ta vừa rồi đang đàm luận quốc gia đại sự hay không? Ngươi có biết ý niệm thối tha này của ngươi sẽ làm cho Đại Tống diệt vong hay không?"

Âu Dương tức giận nói:

"Người đâu, hôm nay đánh thêm mười trượng."

"Dạ!" Đây là tư hình, nhưng hai nha dịch chắc là sẽ không hỏi có thích hợp hay không đâu.

"... Được rồi."

Âu Dương phất tay, đây có thể chính là duyên phận. Âu Dương đang thiếu nữ bộ khoái, bình thường gặp phải một vài tên trộm vặt là nữ, bình thường đều là nam nha dịch soát người, đây đối với Âu Dương mà nói ít nhiều có điểm không quen. Nhưng hắn vẫn kiên quyết nhất định cần nữ nhân biết chữ, cho nên vẫn luôn tìm không ra người phù hợp. Bạch Liên này cũng rất phù hợp, bình thường có thể ức hϊếp đám du côn, lưu manh ở đây. Quan trọng là, nàng dám càn quấy, rất nhiều người có thể lật ngược lại ức hϊếp nàng. Còn có thể tùy tiện sai khiến, cổng thành không ai mở, cho nàng đi. Công đường không ai quét, cho nàng đi. Việc bẩn việc nhọc gì đều phải làm, bằng không sẽ gia hạn thời gian phạt. Điểm quan trọng nhất, có kinh nghiệm nuôi ngựa mà không cần tiền công.

Âu Dương thấy Bạch Liên bị nha dịch giải đi rồi, nói với nha dịch trực ban:

" Ta nghe nói gần đây có người muốn mèo mả gà đồng, phá hoại quy củ của ta đúng không?"

"..."

Nha dịch Giáp cùng với nha dịch Ất nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng nha dịch Ất nói:

" Hồi bẩm đại nhân, nói nặng chính là chòng ghẹo, nói nhẹ..."

" Hôm nay chòng ghẹo, ngày mai chính là cưỡng ~ gian. Ta nói quy củ rồi, đừng xem thường tội phạm. Đều là người đọc sách. Bổn huyện cho các ngươi tiền lương không ít đến kỹ viện có thể tìm một tá nữ nhân. Ta không muốn biết hắn là ai, ngươi chịu trách nhiệm kéo tới đánh mười côn, nếu còn tái phạm, trực tiếp xoá tên, theo án mà phạt."

"Dạ!"

Nha dịch Ất trả lời. Ngắn ngủn mấy tháng, uy vọng của Âu Dương đã rất cao. Đây không chỉ vì hắn cho lương cao mà còn do sự nghiêm khắc ở chế độ của hắn. Nha dịch Giáp chờ Âu Dương đi rồi, ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất.

Nha dịch Ất thở dài nói:

" Nói ngươi đừng loạn rồi, quy củ của đại nhân không nhiều lắm, ngươi càng muốn phạm này không phải tự mình tìm phiền phức sao?"

" Thật oan, ta mới sờ tay tiểu tặc một cái."

" Sờ chỗ khác thì không chỉ là mười côn thôi đâu."

Nha dịch thở dài nói:

" Ta đây làm sư phụ nói với ngươi hay, ngàn vạn lần đừng phá hư quy củ mà đại nhân đã định ra, nếu không có quả ngon để ăn, ngươi đừng có mà không tin, ta cho ngươi biết hôm nay đại nhân đã là nể mặt chúng ta rồi."

...

Cuối tháng mười một, chính là thời gian phát tiền công, dựa theo tin tức của Cam Tín truyền xuống, còn có thể cho vay tiền thưởng cuối năm. Một lão nha dịch mang theo hai đồ đệ, ngoại trừ trực ban ra tất cả nha dịch tập hợp an vị ở công đường.

Âu Dương ra ngoài cười nhe răng với mọi người, khiến mọi người cảm giác hắn vô cùng hiền lành. Âu Dương chào hỏi:

" Mọi người cứ thoải mái đi, nên phát tiền công rồi."

" Ha ha!"

Một đám nha dịch thả lỏng.

"XX!"

Âu Dương cầm lấy một quyển tập giở ra xem hỏi:

" Ngươi trước kia là nha dịch của Lưu Tứ Nữ, ta cũng nói qua, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nhưng đầu tháng bảy này ngươi ở tửu lâu nhà họ Vương ăn cơm không đưa tiền, đầu tháng tám bởi vì nhìn một người dân trồng rau không vừa mắt nên một cước đá văng gian hàng của người ta, còn đánh nhà người ta một trận. Có chuyện này hay không?"

"... Có!"

Cam Tín một bên nói:

" Khấu trừ một nửa tiền lương tháng, khấu trừ bảy phần tiền thưởng cuối năm, trong vòng ba ngày bồi thường tiền cho tửu lâu nhà họ Vương với người dân trồng rau kia."

" Dựa vào cái gì?"

XX bất mãn nói:

" Mấy người huynh đệ đã thu liễm rất nhiều, thay đổi so với trước kia..."

" Xoá tên! Người đâu cởϊ qυầи áo ra, kéo ra ngoài đánh."

XX còn muốn lên tiếng, hai gã nha dịch phụ cận động thủ lôi đi. Âu Dương nhìn quyển tập lại nói:

" Nha X, ngươi đầu tháng ba đang trực lại rời cương vị đi về quê có đúng hay không?"

"Dạ!"

Nha X cúi đầu nói:

" Tiểu nhân nhận phạt."

"Ừm, dựa theo quy củ ngươi phải xin phép, hoặc là mời người tới làm thay ca của ngươi. Khấu trừ hai phần đi. Còn có XXX, ngươi tiết lộ chuyện nha môn cho vợ ngươi biết được, vợ ngươi nói cho toàn thành đều biết, khấu trừ năm phần tiền lương cộng thêm hai phần tiền thưởng, ngươi phục không?"

XXX cúi đầu:

" Tiểu nhân phục."

Âu Dương khép lại quyển tập nói:

" Nha dịch sư phụ mỗi tháng năm quan tiền, nha dịch đồ đệ mỗi tháng là năm đồng. Các ngươi có thể đi khắp nơi hỏi thăm thử ai có thể phát ra được mức tiền công như này? Có điều nói tóm lại tất cả mọi người không tệ, bổn huyện vẫn tương đối hài lòng. Nha dịch sư phụ tiền thưởng cuối năm ba mươi quan, nha dịch đồ đệ mỗi người mười lăm quan."

" Oa!"

Một đám nha dịch đều rối rít kinh hô. Hai nha dịch bị phạt rơi lệ đầy mặt, một lần không cẩn thận không ngờ lại đã đánh mất nhiều tiền như vậy.

"Triển huyện úy chức trách chủ yếu là huấn luyện hương binh, cho nên tháng sau nha môn muốn chọn hai bộ đầu, có ý muốn thì báo danh chỗ Cam chủ bạc."

Âu Dương nói:

" Tháng sau gia tăng tuần tra, chuẩn bị nhiều cây rau dừa, phòng ngừa nhà dột. Khu nào sau này bị dột mà không có người phát hiện kịp thời thì cả ba người cùng bị phạt."

"Dạ!"

Tất cả nha dịch đồng thanh trả lời.