Thụy Nhĩ Ma Tý Khởi Lai Hải

Chương 161: Cứu người

Tiếu Thừa mang một nam nhân tới, hơn năm mươi tuổi, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, màu da thiên bạch, toàn thân không chút cẩu thả.

Tiếu Thừa giới thiệu với Diệp Tố: "Đây là bác sĩ Lý, trước khi ta đi nằm vùng chính là ôm chân Phật dưới tay hắn một thời gian, hắn mới là một chuyên gia não khoa chân chính, có quyền uy tuyệt đối trong nghề nghiệp, vừa lúc hắn cũng phụ trách chăm sóc chữa bệnh trên đảo, ta liền mời hắn tới, lấy trình độ của Lý lão sư, an toàn của ngươi có thể bảo đảm lớn nhất."

Bác sĩ Lý ôn hòa cười cười, tỏ vẻ khiêm tốn trước lời khen của Tiếu Thừa, nhưng biểu hiện như vậy vừa lúc khiến cả người hắn đều tản ra hơi thở khiến người tin phục.

Diệp Tố như nhìn thấy cứu tinh, xin giúp đỡ mà nhìn về phía bác sĩ Lý.

"Ngươi trước nói chuyện cùng các giáo sư bọn họ một chút, cứ nói ngươi bởi vì ngủ không tốt nên cần làm một tiểu phẫu nho nhỏ, thuận tiện tĩnh dưỡng một thời gian, đừng để bọn họ lo lắng, thuận tiện cũng lấy lý do này che giấu." Tiếu Thừa nói, "Bác sĩ Lý đã chuẩn bị tốt phòng bệnh cho ngươi, thiết bị đều là hạng nhất, còn sau khi ngươi hôn mê, bác sĩ Lý cùng trợ thủ đắc lực của hắn sẽ thời khắc thủ cạnh ngươi, sẽ lập tức phát hiện nếu ngươi xảy ra bất kỳ trạng huống bất thường nào, đem tỷ lệ xảy ra sự tình ngoài ý muốn thu nhỏ hết mức có thể."

Tiếu Thừa lải nhải nói một đống, từ mọi phương diện bảo đảm tính an toàn cho Diệp Tố, cũng không biết đang an ủi Diệp Tố hay an ủi bản thân.

Diệp Tố cũng cảm kích mà hướng hắn cười cười.

Nhưng nụ cười của hắn không mang sinh khí, Tiếu Thừa cũng không thể nề hà, thở dài nói: "Không biết tại sao ngươi lại kiên trì làm vậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cùng lần cuối, đừng lấy an toàn của bản thân ra làm trò đùa. Còn có, bác sĩ Lý đáp ứng ngươi, cũng hy vọng ngươi giúp hắn một việc, hắn hy vọng muốn biết hoạt động não bộ của ngươi khi tiệm cận người thực vật là trạng thái gì, là vô thức hoàn toàn hay vẫn có thể cảm giác tới thế giới bên ngoài, hay là cùng loại với ngủ? Hắn hy vọng ngươi thời khắc nhớ rõ mục đích này, hắn rất hiếu kỳ."

"Ta biết, tuyệt đối chỉ một lần này thôi." Diệp Tố bảo đảm, "Đợi ta tỉnh, sẽ nói tiền căn hậu quả cho các ngươi. Như vậy, ta có thể tín nhiệm các ngươi sao?"

"Nếu ngươi yêu cầu, ta sẽ giữ bí mật, đây là chức trách của người làm bác sĩ." Bác sĩ Lý hòa ái nói, đôi mắt nhìn thẳng Diệp Tố. Khi hắn nói chuyện, vô luận ngữ khí hay thần thái đều khiến người thập phần yên tâm. Diệp Tố cảm thấy, cho dù chuẩn bị phải làm một cuộc đại phẫu, được bác sĩ Lý an ủi, khẳng định cũng sẽ mang theo tin tưởng hy vọng mà tiến vào phòng giải phẫu.

Tiếu Thừa cũng nói: "Đương nhiên ngươi có thể tín nhiệm chúng ta, chỉ cần không vi phạm nhiệm vụ của ta, bất luận bí mật gì, ta cũng sẽ không từ bỏ tình hữu nghị mà đưa nó ra ngoài ánh sáng."

Diệp Tố gật đầu, trầm mặc một lát, còn nói thêm: "Vậy các ngươi có thể tín nhiệm ta sao? Vô luận sự tình ta nói không thể tưởng tượng nổi thế nào, vẫn sẽ đối đãi ta như một người bình thường, mà không phải phủ định hay cho rằng ta là người bệnh tâm thần."

Lời nói nghiêm túc của Diệp Tố khiến bác sĩ Lý cùng Tiếu Thừa không khỏi thêm thận trọng. Bác sĩ Lý lại khẽ cười một tiếng: "Ta cũng có một số nghiên cứu với bệnh tâm thần, ta cũng tin tưởng phán đoán của bản thân. Từ quan sát hiện tại của ta, ngươi cũng không có một số đặc thù của bệnh nhân tâm thần. Nếu bọn họ nói, người trẻ tuổi có triển vọng nhất giới hóa học là người bệnh tâm thần, vậy quá buồn cười."

Hắn đây đang hứa hẹn, hắn quyết định sẽ tin tưởng Diệp Tố, bất luận hắn nói chuyện không thể tưởng tượng cỡ nào.

Tiếu Thừa cũng cười rộ lên: "Nếu ta không tin ngươi, sẽ không giúp ngươi làm chuyện nguy hiểm như hiện tại."

Bả vai Diệp Tố sụp xuống, cảm thấy gánh nặng nặng nề sau lưng thả lỏng một chút. Hắn một người sắp không thừa nhận nổi, ngoài cảm xúc muốn nói ra giải tỏa áp lực, hắn càng muốn cùng bác sĩ Lý cùng Tiếu Thừa tìm được biện pháp đẹp đôi đường, hắn không thể mỗi lần Tinh tế thế giới gặp chuyện cấp bách, lại phải áp dụng biện pháp nguy hiểm như vậy.

Bác sĩ Lý hỏi: "Khi nào bắt đầu?"

Diệp Tố trả lời: "Hai ngày sau đi."

Tinh tế thế giới, Diệp Tố đang cùng Kiều Nguy Nhiên trên đường tới địa phương Hàn Nghiệp gặp nạn.

Mấy ngày nay, vẫn không có tin tức về Hàn Nghiệp. Diệp Tố nhìn tinh vân xẹt qua ngoài cửa sổ tinh hạm, mới cảm thấy dễ chịu một chút. Những sao trời bay nhanh qua, khiến Diệp Tố biết được mình đang làm gì vì Hàn Nghiệp, biết bản thân đang trên đường đi cứu hắn.

Hai ngày sau, bọn họ tới khu vực bão hố đen. Nơi này đã được dựng lên phòng hộ tuyến, phòng ngừa có người lạc nhầm vào.

Có thể thấy, xung quanh bão hố đe còn có không ít người Minh Viện, điều khiển tinh hạm du tẩu, ngẫu nhiên sẽ thâm nhập dò xét. Bọn họ thu được mệnh lệnh, cũng không chú ý nhiều tới Kiều Nguy Nhiên cùng Diệp Tố vừa tới.

Kiều Nguy Nhiên khiến đại hình tinh hạm dừng lại, lại ra lệnh cho một vạn quân C quân đoàn, chia mọi người làm phân đội nhỏ trăm người, chuyển sang tinh hạm loại nhỏ, tiến vào khu vực bão tìm kiếm Hàn Nghiệp.

Cái gọi là tìm kiếm này bất quá cũng là dựa vào vận khí, manh mối duy nhất của bọn họ là bão hố đen Hàn Nghiệp bị hút vào có diện tích lớn gấp hai lần bình quân, việc này đã rút ngắn phạm vi chạm tới vận khí, nhưng đối với bão hố đen đã nhiều lại còn lưu động qua lại, cũng chẳng loại bỏ được bao nhiêu. Thường xuyên sẽ phát sinh tình huống: Một đội người vừa tiến vào bão hố đen này, không gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, tiến hành thông tri với đồng bạn bên ngoài. Nhưng bởi vì bão hố đen di động nhanh chóng, đồng bạn hắn đã sớm không nhận rõ hắn vừa tiến vào bão hố đen nào, chỉ thấy lốc xoáy trước mặt rất giống cái Hàn Nghiệp gặp phải, liền lại tự quăng mình vào, lấy thân thí hiểm, kết quả lại tương ngộ cùng người nọ, hai đội liền bất đắc dĩ mà nhìn nhau cười.

Đây còn tốt, có người trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh, có người bị bão hố đen truyền tống tới hoàn cảnh vũ trụ hiểm ác, chỉ kịp truyền ra một tiếng "nguy hiểm" lại bặt âm vô tín.

Cứu viện không có hy vọng chỉ có thể tàn nhận theo mệnh trời như vậy, cũng khó trách Minh Viện không thừa nhận nổi tổn thất. Nếu người mất tích không phải Hàn Nghiệp, chỉ sợ đã sớm bị từ bỏ. Nhưng cho dù là Hàn Nghiệp, giá trị của hắn cũng không đáng để Minh Viện tiếp tục đầu tư. Chỉ riêng sử dụng thiết bị thông tin viễn trình phạm vi lớn, đã không biết tiêu hao bao nhiêu trong mấy ngày nay, thời gian này đã điều ra phần lớn vật tư chuẩn bị cho chiến tranh.

Diệp Tố xa xa nhìn bão hố đen tràn ngập nguy hiểm kia, sau đó tỉnh lại ở hiện thực, nói với bác sĩ Lý: "Bắt đầu đi."

"Hảo." Bác sĩ Lý đeo khẩu trang cùng găng tay, cùng trợ thủ khởi động máy móc. Bọn họ sử dụng biện pháp giật điệt, hạn chế tốt điện lưu, có thể vừa lúc khiến Diệp Tố lâm vào trạng thái hôn mê, hơn nữa có thể nửa đường bổ sung điện lưu, kéo dài thời gian hôn mê của Diệp Tố.

Diệp Tố từ đầu yêu cần hôn mê một tháng, ngay cả bác sĩ Lý tuy rằng tính cách ôn hòa cũng không khỏi trách cứ Diệp Tố, đây là lấy mạng ra đùa, dưới thái độ cường ngạnh của hắn, Diệp Tố chỉ có thể nghe theo kiến nghị của hắn đổi thời gian xuống còn mười ngày.

Chỉ có mười ngày. Diệp Tố nhắm mắt lại, chờ đợi điện lưu xuyên qua trái tim xuyên qua đại não.

Ta tới cứu ngươi, Hàn Nghiệp. (hoàng tử tới cứu công chúa)

Hôn mê không hề thống khổ, Diệp Tố phảng phất như lâm vào mộng cảnh, nháy mắt liền thức tỉnh ở Tinh tế thế giới, không có gì bất đồng cùng lúc trước. Diệp Tố trợn mắt nhìn về phía trước, tựa hồ điện lưu di động trong đầu hắn, Diệp Tố cảm thấy não bộ tiến vào trạng thái sinh động trước nay chưa từng có, tinh thần lực dư thừa khiến hắn có thêm một tầng đảm bảo, như cả vũ trụ đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Diệp Tố nắm tay, âm thầm thề, nhất định phải cứu được Hàn Nghiệp!

Kiều Nguy Nhiên mang theo Diệp Tố, cùng một trăm người khác, điều khiển tinh hạm bắt đầu tiến vào khu vực bão hố đen.

Đa số người do hạn chế trình độ, không dám tiến vào khu vực bão, chỉ dám du tẩu ở ngoại vi, tìm kiếm thời cơ.

Kiều Nguy Nhiên tự mình điều khiển tinh hạm, kỹ thuật điều khiển cao siêu của hắn khiên tinh hạm này thong thả nhưng an toàn di chuyển trong khu vực bão, từ từ hướng phía trong thâm nhập.

"Ngươi tính toán cứu Hàn Nghiệp thế nào?" Diệp Tố yên lặng đứng cạnh hắn thật lâu, cuối cùng nhịn không được liền hỏi.

"Bằng trực giác." Kiều Nguy Nhiên cũng không chớp mắt nói.

Diệp Tố chột dạ.

"Ta cũng không có biện pháp nào khác." Kiều Nguy Nhiên tiếp tục nói, "Bão hố đen chính là nan đề không có lời giải, chỉ có thể xem thượng đế có nguyện ý giúp Hàn Nghiệp hay không. Ta nhớ rõ sức kéo bão hố đen lúc trước, có lẽ gặp phải một lần nữa, ta có thể dựa nào nhạy bén mà cảm giác được."

Diệp Tố nghe, cảm thấy nặng nề vô cùng. Hắn mấy ngày nay bù đắp tri thức về bão hố đen, biết cái cảm giác của Kiều Nguy Nhiên nói, tiền đề vẫn cần dựa vào vận khí. Vận khí, là đồ vật hư vô mờ mịt cỡ nào. Hàn Nghiệp có thể đợi tới khi vận khí rơi xuống sao?

"Không còn biện pháp nào khác sao?" Diệp Tố hỏi ra miệng cũng cảm thấy mình đang nói lời vô nghĩa.

Quả nhiên, Kiều Nguy Nhiên cũng lười trả lời hắn.

Diệp Tố không cam lòng, đi tới mép thuyền, nhìn ánh sao trời xuyên qua pha lê hóa hợp, bởi vì bão hố đen vô hình, tinh hạm xung quanh đều tỏa ra ánh sáng, từ hình dạng vặn vẹo của tia sáng phán đoán ra độ lớn nhỏ của bão hố đen. Cảnh tượng Diệp Tố nhìn thấy chính là từng đường ánh sáng vặn vẹo thành đồ vật hình dạng lốc xoáy, rậm rạp, di động nhanh chóng, khiến người ta không rét mà run.

Hàn Nghiệp chính là bị thứ đáng sợ này nuốt sống.

Diệp Tố tưởng tượng Hàn Nghiệp tứ cố vô thân liền không thể ức chế được cảm xúc nôn nóng kích động, hắn không có biện pháp khác, chỉ có thể tin tưởng "trực giác" của Kiều Nguy Nhiên, nhưng trong khoảng thời gian chờ đợi này, quá dày vò.

Diệp Tố nghĩ, tại sao lại phải dày vò như vậy? Từ khi nào, Hàn Nghiệp lại quan trọng với hắn như vậy. Nếu không thích Hàn Nghiệp, có phải sinh hoạt của hắn ở Tinh tế thế giới sẽ vui sướиɠ hơn nhiều không?

Nhưng tưởng tượng tới, nếu chưa từng thích Hàn Nghiệp, Diệp Tố liền khó chịu đựng được. Cho dù thích người như Hàn Nghiệp, khiến hắn cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng cũng không đành lòng từ bỏ.

Hai mươi năm ở hiện thực, Diệp Tố chưa từng thể nghiệm qua tình yêu mãnh liệt như vậy. Ở Tinh tế thế giới mà hắn muốn liều mạng tách khỏi cuộc sống của mình, lại cư nhiên thích một người. Vô lý cỡ nào, nhưng Diệp Tố can tâm tình nguyện, đây là tình yêu, mỗi một người đặt mình trong đó đều đau đớn cùng vui sướиɠ, điên khùng cùng siêu thoát.

Diệp Tố kề trán vào cửa sổ pha lê, cứ như vậy là có thể nhìn thấy thân ảnh Hàn Nghiệp. Theo nguyện vọng hoặc có thể nói là chấp niệm này của hắn, tinh thần lực — tinh thần lực tràn đầy hơn bất cứ lúc nào trước đó — bị hắn chỉ huy theo bản năng, kéo dài từ não bộ, kéo dài ra bên ngoài, tiến vào bão hố đen như lốc xoáy.

Bỗng nhiên sức hút cường đại bổ xuống, điên cuồng kéo tinh thần lực Diệp Tố. Diệp Tố thống khổ rên lên, tinh thần lực đau đến mức rụt trở về, nhưng Diệp Tố có thể cảm nhận được, một phần tinh thần lực của mình đã bị lôi kéo vào trong bão hố đen. Sau khi hoảng hốt, Diệp Tố tựa hồ thấy cái gì — không, phải nói là cảm giác được, cảm giác được một thông đạo đen kịt cùng một mảng sao trời, đó là một địa phương hoàn toàn bất đồng với nơi này. Không đợi Diệp Tố tiếp tục cảm nhận, cảm giác ấy liền biến mất hoàn toàn.

Diệp Tố lập tức ý thức được, đó chính là bên kia bão hố đen! Ngay sau đó, Diệp Tố liền mừng rõ như điên, nếu tinh thần lực của mình có thể phát hiện thế giới bên kia bão hố đen, hắn có thể thoải mái tìm kiếm rất nhiều bão hố đen, cơ hội tìm được Hàn Nghiệp sẽ lớn hơn rất nhiều!

Khi Diệp Tố kích động mà nói chuyện này với Kiều Nguy Nhiên, thần sắc Kiều Nguy Nhiên liền không hề dao động.

"Đùa cái gì vậy." Kiều Nguy Nhiên nói, "Tinh thần lực con người ly thể xa như vậy còn có thể có cảm giác? Còn có thể truyền cảm giác về đại não? Ngươi cho rằng tinh thần lực là thứ gì?"

Tinh thần lực tương đương như tay, chỉ có thể liên tiếp cùng đại não, tựa như tay nối tiếp cùng thân thể, mới có thể phát huy tác dụng. Mội người nhắm mắt lại có thể dùng tay cảm nhận hình dạng một vật, từ đó có khái niệm về vật này. Nhưng, nếu chém rớt tay, để cái tay này tiếp tục sờ, có thể cảm nhận cái gì? Chủ nhân cái tay có thể từ xúc cảm của tay biết được cái gì? Một khi ly thể, tinh thần lực liền không thuộc về chủ nhân nữa, hơn nữa thực mau sẽ bị tiêu tán.

"Ta có thể! Ta có thể làm được!" Diệp Tố liều mạng gật đầu.