Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 44

Mỗi buổi sáng, giai nhân đều tập hợp tại Chiêu Dương điện, tranh cơ hội, đấu dung nhan, khiến cho thế nhân ghen tỵ với diễm phúc của đế vương.

Chu Nghi Tu đã lâu không gặp Cam thị, hôm nay lại thấy nàng ta gầy đi không ít, sắc mặt khá hơn, nàng liền không khỏi quan tâm, “Bệnh của Tu nghi sao rồi? Bản cung cứ lo mãi, không biết thuốc bổ đưa tới dùng có tốt không?”

Thời gian trước, Cam thị mắc bệnh nặng. Bệnh tình hung hiểm, Văn Thế Thanh phải cùng các Thái y khác dùng hết sức lực lẫn các phương pháp trị liệu mới cứu được mạng sống của nàng. Ngày hôm nay, nàng ta đã khỏe lại bảy tám phần nên mới vội vàng chạy tới thỉnh an Chu Nghi Tu, “Đa tạ Hoàng hậu quan tâm, bệnh của thần thϊếp đã đỡ, đã phiền nương nương lo lắng rồi.”

Chu Nghi Tu gật đầu, nói, "Bản cung thấy sắc mặt của muội vẫn còn tái nhợt, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, bồi bổ nguyên khí mới tốt. Tiễn Thu, lát nữa ngươi vào trong kho lấy vài củ sâm núi thượng hạng cho Tu nghi mang về.”

"Thần thϊếp đa tạ nương nương." Cam thị nở nụ cười, nói, "Thần thϊếp nằm trên giường mấy tháng, cảm thấy mấy vị muội muội xinh đẹp hơn so với lần đầu gặp gỡ, quả nhiên là được Hoàng hậu nương nương dạy dỗ tốt.”

Chu Nghi Tu nghe vậy liền cười, "Tu nghi nhìn qua đã biết người mình từng gặp, ban đầu ai nấy đều dựa vào tài năng lẫn đức tính tốt đẹp để tiến cung phụng dưỡng Hoàng thượng, sau khi nhận thánh ân dĩ nhiên sẽ tăng thêm vài phần tư sắc.” Chợt nghe tiếng ho nhẹ của Đoan phi, nàng liền nói với cung nữ Cát Tường đang đứng ở sau lưng, “Gần đây trăm hoa đua nở, phấn hoa lẫn bụi đất cũng nhiều, người bên cạnh Đoan phi cần phải cẩn thận hơn ngày thường. Bản cung đã sai người chế một ít dầu Sơn Trà để mang tới Phi Hương điện, số thuốc trước đó uống vào vẫn chẳng hiệu nghiệm chút nào.”

"Chỉ là bệnh cũ của thần thϊếp, lại phiền Hoàng hậu nương nương ghi nhớ, thần thϊếp vô cùng sợ hãi.” Đoan phi dịu dàng cất tiếng, khiến cho người nghe được yên lòng trong nháy mắt.

Chu Nghi Tu hiền hòa nói, “Bởi vì bệnh đã lâu nên mới càng không thể khinh thường. Vĩnh Thái thường tới chỗ tỷ chơi, bản cung cũng không muốn nó lo lắng thân thể của Đoan mẫu phi không tốt.”

Nghe đến tên Vĩnh Thái, ánh mắt Đoan phi chợt trở nên nhu hòa, “Thần thϊếp xin nhận tâm ý của nương nương.”

Chu Nghi Tu không nói thêm gì nữa. Nàng ngẩng đầu, nhìn lướt qua các phi tần một vòng, chợt nhận ra có một người vắng mặt, không cần hỏi cũng tự biết đó là Hoa Tần vừa được tiến phong. Tiễn Thu nhỏ giọng nói với nàng, “Nương nương, chúng ta có nên phái người tới thúc giục không?”

"Thúc giục gì chứ? Nàng ta tới trễ, dù gì bản cung cũng còn nhiều thời gian để chờ. Đừng để người khác ngồi không, thưởng trà và điểm tâm cho họ.” Chu Nghi Tu nói.

Hội Xuân dẫn theo một đám cung nữ nhỏ tuổi, bày biện mọi thứ lên bàn đầy đủ. Miêu thị hừ nhẹ, “Hoa Tần đúng là phách lối quá, cứ thản nhiên mà để chúng ta chờ nàng! Đúng là được sủng ái đến mức quên mất mình là ai rồi! Không phải Phùng Quý nhân ở trong Mật Tú cung cùng Hoa Tần sao, muội tới đây đúng giờ mà không gặp nàng ta à?”

Phùng Nhược Chiêu đứng dậy, nhún người cúi chào Chu Nghi Tu rồi nói, “Thưa nương nương, tuy rằng tần thϊếp ở cùng cung với Hoa Tần nhưng lại không đi chung, cho nên cũng không biết vì sao Hoa Tần lại đến trễ.”

"Phùng Quý nhân không cần phải gấp gáp phủi sạch tay như vậy, ai đang ngồi đây mà chẳng biết muội sống khổ sở trong Mật Tú cung? Nếu Hoa Tần đã không tới, sao muội lại không nhân cơ hội này để cầu Hoàng hậu nương nương thay đổi chỗ ở, đỡ cho muội phải gầy yếu cả người, coi chừng sớm muộn cũng bị gió thổi bay như nhành liễu ngoài kia đấy...” Lời nói của Miêu thị mang hàm ý cười chê, muốn làm xấu mặt Phùng Nhược Chiêu.

Thang Tĩnh Ngôn vốn chỉ chăm chăm cho nhi tử Dư Li của mình, không màng đến thế sự đã lâu. Mặc dù từ trước tới giờ, nàng luôn chướng mắt Miêu thị nông cạn kia mà lại chẳng hề nói gì nàng ta, ngược lại còn giữ mồm giữ miệng đúng bổn phận. Thế nhưng lúc này, ngay cả nàng cũng cảm thấy bất bình thay cho Phùng Nhược Chiêu.

Đám người mới còn lại đều tiến cung cùng ngày với Phùng Nhược Chiêu, nhưng cho dù gặp mặt mỗi ngày, họ cũng không qua lại với nàng ta, vả lại đôi bên chẳng có giao tình bao sâu, bọn họ dĩ nhiên không muốn vì một Quý nhân thất sủng mà đắc tội Miêu thị.

Đoan phi và Cam thị sống chết mặc bây, không dễ dàng mở miệng. Hai người đều biết rõ Huyền Lăng đã cho treo bảng tên* của Miêu thị lên, chỉ cần nàng ta đừng gây ra chuyện lộn xộn, Huyền Lăng sẽ không quản cái gì hết.

*Bảng tên để thị tẩm – khi một phi tần được treo lên tức là có khả năng được vua chọn, còn khi bị gạt bỏ tức là đối mặt với nguy cơ thất sủng.

Phùng Nhược Chiêu một thân một mình, cúi đầu cắn môi, chỉ hận không thể lập tức tìm một cái động để chui vào. Chu Nghi Tu ngồi ở trên nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng vẫn chưa la mắng Miêu thị. Nàng đợi sự nhẫn nại của Phùng Nhược Chiêu cạn kiệt. Năm đó, An Lăng Dung cũng giống hệt như vậy, bị người ta khinh miệt đến mức tận cùng mới nổi lòng phản kích.

Giang Phúc Hỉ chạy từ bên ngoài vào, cất cao giọng hô, nhanh chóng giải vây tình cảnh khốn đốn cho Phùng Nhược Chiêu: Hoa Tần đến!

Mọi người không còn chú ý tới vị Quý nhân nhỏ bé bên này nữa, nàng ta cũng lặng lẽ ngồi xuống, không nói gì thêm.

"Tần thϊếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Hoa Tần nũng nịu, hành lễ với Chu Nghi Tu.

"Muội muội không cần khách khí, ngồi đi." Chu Nghi Tu không thèm nhìn vẻ đắc thắng trên mặt Hoa Tần. Huyền Lăng sủng hạnh mấy người mới vào sau, rốt cuộc vẫn cảm thấy Mộ Dung Thế Lan hợp tính với mình nhất. Trong một tháng, hắn ngủ lại Cát Vân đường hơn phân nửa số ngày thị tẩm, thảo nào mà Mộ Dung Thế Lan càng kiêu ngạo hơn trước đó rất nhiều.

"Sao Hoa Tần đến muộn thế, trong cung có việc gì khiến muội trì hoãn chăng? À, bản cung quên mất, Hoa Tần còn chưa phải là chủ một cung mà? Không có cung vụ để xử lý, ắt hẳn là tham ngủ thêm nửa canh giờ nên mới thỉnh an muộn chứ gì?” Miêu thị nghe Thái Anh nói Tụng Chi hết sức tùy tiện, khúc mắc giữa nàng ta (Miêu thị) và Mộ Dung Thế Lan càng thêm sâu nặng, lại thêm lần trước bản thân bị Huyền Lăng trách cứ càng khiến Hoa Tần tùy tiện hơn.

Mộ Dung Thế Lan có thái độ khác thường, không để lộ cơn giận ngay lập tức, chỉ xấu hổ mà nói, “Là do hôm qua, Hoàng thượng ngủ lại chỗ của tần thϊếp, lại dặn dò tần thϊếp không phải dậy sớm, cho nên tần thϊếp mới đến trễ, Hoàng hậu nương nương không trách tội chứ?” Nàng ta không thèm để ý đến Miêu thị, khiến đối phương giận căng cả da mặt.

Chu Nghi Tu mỉm cười, nói, "Nếu đã như vậy, lần sau không được viện lý lẽ đó* nữa. Tiễn Thu, ban trà.”

*Ý nói chỉ được dùng lý do đó một lần mà thôi

Hoa Tần thản nhiên ngồi xuống, sau đó tiếp lời, “Hoàng hậu nương nương quả nhiên là khoan dung rộng lượng, không giống một số người cứ thích đấu võ mồm, suốt ngày trông hóng hậu cung bất hòa.”

Miêu thị cảm thấy khó thở, "Hoa Tần, ngươi nói ai thích đấu võ mồm?!"

Hoa Tần quét mắt nhìn Miêu thị, thản nhiên nói, “Ninh Quý tần nóng vội như vậy để làm gì? Tần thϊếp có nói người đâu.”

Miêu thị chán nản. Chu Nghi Tu thấy hai người sắp sửa ầm ĩ, không chừng Miêu thị còn muốn hồ ngôn loạn ngữ, nàng liền mở miệng can ngăn, “Được rồi, mới sáng sớm đã biến thành sống không yên. Tất cả mọi người đều là tỷ muội, cùng nhau phụng dưỡng Hoàng thượng, nếu đã ở trong cung thì lẽ ra nên chiếu cố lẫn nhau, cứ cãi cọ mãi sẽ được gì hả?! Ninh Quý tần, muội là chủ một cung, nên có phong thái của một người chủ, so đo với người mới như thế, nếu như truyền ra ngoài, người ta sẽ chê cười muội không biết khoan dung kẻ dưới. Về phần Hoa Tần, bản cung đã nói rồi, lần sau đến chậm, tuyệt đối không được viện lý lẽ kia nữa.”

Cho dù trong lòng Hoa Tần có suy nghĩ khác, nhưng nàng ta căn cơ chưa ổn nên cũng không dám cãi lại nhiều.

Mọi người ngồi một lát, nói đôi ba câu rồi lại giải tán.

"Tiện nhân Miêu thị này chỉ biết ỷ vào vị phân được thăng mà gây sự với ta ở mọi nơi! Đầu tiên là khi dễ nha hoàn của ta, bây giờ còn hếch mũi lên mặt, chẳng thèm nể nang còn khiến ta khó xử!” Hoa Tần trở về Cát Vân đường, móng tay cào mạnh vào bàn khiến suýt nữa gãy cả hai móng.

Tụng Chi vội khuyên nhủ, "Tiểu chủ đừng nóng giận. Loại người như Ninh Quý tần không đáng để người phải tức tối!”

Thị nữ khuyên nhủ một hồi, Hoa Tần cũng nguôi lửa giận, chỉ oán hận mà nói, “Một ngày nào đó, ta sẽ khiến con tiện nhân kia biết Mộ Dung Thế Lan này không phải là người dễ chọc!”

Sau một lúc lâu, nàng ta hỏi, "Phùng Nhược Chiêu đâu?”

"Hồi tiểu chủ, Phùng Quý nhân vẫn chưa về. Rất nhiều phi tần đến thỉnh an rồi ra về ở Chiêu Dương điện, người người đều ngồi kiệu, nàng ta xếp ở phía sau nên không nhanh bằng chúng ta.” Tụng Chi biết Hoa Tần thích nhất là chiếm vị trí đầu của người khác nên lập tức thay đổi cách dỗ nàng ta.

Quả nhiên, sắc mặt Hoa Tần chuyển từ giận sang vui mừng, dương dương tự đắc, “Coi như nàng ta thức thời. Đợi sau này ta trở thành chủ một cung, để Hoàng thượng sủng ái nàng ta ngẫu nhiên một lần cũng không khiến nàng ta thất vọng.”

Tụng Chi nói, "Tiểu chủ có lòng, Phùng Quý nhân có thể làm người trong cung của tiểu chủ chính là phúc khí mà nàng ta tu luyện có được.”

Nói đến Phùng Nhược Chiêu, nàng vốn là đích nữ của Tri phủ Tề Châu, sống an nhàn sung sướиɠ từ nhỏ. Sau khi vào cung, bị Hoa Tần trút giận, nàng cũng có oán than, nhưng lại không được Hoàng đế sủng ái, sau hai lần sủng hạnh liền bị hắn quăng ra sau đầu. Bây giờ nghĩ lại thật hối hận vì đã không nắm bắt cơ hội, uổng phí khi để Hoàng hậu cất nhắc Tào Cầm Mặc.

Tiễn Thu tiễn Đoan phi và Cam thị rời khỏi Phượng Nghi cung rồi, thấy bóng lưng chần chừ của Phùng Nhược Chiêu, nàng ta liền quay về bẩm báo. Chu Nghi Tu nghe xong chỉ cười trừ, “Đừng để ý nàng ta, đợi nàng ta nghĩ thông suốt rồi sẽ tự khắc tới cầu bản cung.”

Tiễn Thu đáp, “Nương nương nói rất đúng, hậu cung này có vô số người mới, không hề thiếu một người như nàng ta.”

"Bản cung thấy Tào Lương đệ và Lữ Nương tử cùng tới, hai người họ nói nói cười cười...” Ý trong lời của Chu Nghi Tu hãy còn chưa hết.

Tiễn Thu lập tức nói tiếp, “Nô tỳ nghe nói là Tào Lương đệ chủ động qua lại với Lữ Nương tử, trong lúc nói chuyện, có thể thấy Nương tử là người sảng khoái, rất dễ giao hảo. Huống hồ, Tào Lương đệ là người được nương nương cất nhắc, Lữ Nương tử lại luôn ghi nhớ ân huệ của nương nương. Hai người họ đều theo chúng ta cả.”

"Tào Lương đệ mạnh vì gạo bạo vì tiền*, không uổng công bản cung cất nhắc nàng. Ngươi dặn Nhiễm Đông âm thầm lưu ý, nếu tay nàng duỗi quá dài, chạm tới Mật Tú cung đằng kia thì lập tức bẩm báo với ta.” Chu Nghi Tu chưa bao giờ tin tưởng một người hoàn toàn. Càng ở lâu trong cung, càng có con mắt phi thường, càng tạo nên thế bất bại.

* phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả

Tháng tám giữa hè, Huyền Lăng sợ nóng, dẫn theo cung quyến đến hành cung Thái Bình để nghỉ dưỡng.

Lần này, Chu Nghi Tu ở tại Quang Phong Tễ Nguyệt* điện dành cho Hoàng hậu, hai đứa nhỏ được bố trí ở tại Thiên điện. Huyền Lăng không ban cho Hoa Tần được ở Nghi Phù quán năm đó, Chu Nghi Tu cũng không ngây thơ đến mức cho rằng hắn sợ nàng không thoải mái, đơn giản chỉ là vì vị phân của Mộ Dung Thế Lan còn chưa đạt tới mức đó. Dù sao thì ngày ấy, nàng cũng từng là Quý phi, nếu như bây giờ để cho một Hoa Tần ngũ phẩm vào ở thì không khỏi hạ giá quá đi mất. Nghe nói Hoa Tần rất mất hứng, Huyền Lăng cũng lười giải thích với nàng ta, dứt khoát để cho Tào Lương đệ khéo hiểu lòng người được tùy giá, làm cho Hoa Tần tức gần chết.

*Tên này ý nghĩa lắm nha – Trời Quang Trăng Sáng

Kiếp này, Mộ Dung Thế Lan không thể đạt tới vinh sủng như kiếp trước, hơn phân nửa là vì Huyền Lăng đã bị Chu Nghi Tu thổi gió bên tai, kiêng kỵ quân quyền tập trung trong tay nhà Mộ Dung. Tuy rằng danh tiếng của họ chưa cao, nhưng nhà Mộ Dung không thiếu tướng tài. Mộ Dung Thế Tùng được phong làm Quy Đức Tướng quân, ban thưởng về nhà dưỡng thương, tạm thời chưa tạo nên gió to sóng lớn gì.

Huyền Lăng chiêu đãi hoàng thất ở Cúc Hồ Vân Ảnh điện. Điện được xây trên mặt hồ, lầu các tứ phía thông gió. Trên bàn được đặt một khay băng, gió mùa hạ thổi vào trở nên mát lạnh. Tầm nhìn rộng mở, hoa sen năm nay nở vô cùng đẹp, hơi thơm xen lẫn hơi mát đi vào lòng người.

Đám cung nhân dâng dưa ướp lạnh và các loại trái cây lên. Bởi vì Huyền Lăng dặn không cần câu nệ lễ tiết, Chu Nghi Tung cũng vui vẻ thoải mái hơn, không giống phong thái nghiêm cẩn ngày thường của một Hoàng hậu trong những buổi cung yến. Nàng trò chuyện vài câu với Nhữ Nam vương phi Hạ thị, “Lần này, Vương phi dẫn theo Khánh Thành quận chúa và Dư Bạc đến đây, Dư Bạc đáng yêu vô cùng, bản cung rất yêu thích nó.”

Hạ thị nói, "Trẻ con không hiểu chuyện, nó còn nhỏ, nếu có chỗ thất lễ, xin nương nương thứ tội.”

"Vương phi khách khí rồi, đều là người một nhà cả mà. Huống hồ, Vĩnh Thái chỉ lớn hơn Thế tử bốn tuổi, cả ngày nó cứ ầm ĩ rằng không có ai chơi cùng, nay Quận chúa đã đến, chúng nó là đường tỷ muội dĩ nhiên có thể làm bạn.”

Chu Nghi Tu đối xử thân thiết với Hạ thị, đối phương cũng đáp lại tấm chân tình của nàng, thỉnh thoảng sẽ nói tốt cho Huyền Lăng trước mặt trượng phu Huyền Tế của mình, Huyền Tế nghe mãi cũng bớt đi ác cảm với Tứ đệ.

Lúc này, Xảo Tuệ ở Phi Vũ quán chạy tới trước mặt Huyền Lăng, bẩm báo rằng Lữ Doanh Phong đã được chẩn ra có thai hai tháng, khiến cho Huyền Lăng mừng như điên. Từ trước đến nay, hắn chỉ có hai nam một nữ, lập tức nói ngay, “Tấn phong Lữ thị làm Quý nhân Chính lục phẩm, lệnh cho Thái y săn sóc cẩn thận.”

Sau đó, hắn lại nói với Chu Nghi Tu, "Phiền Hoàng hậu vất vả một chút, thay trẫm chăm sóc Lữ thị.”

Chu Nghi Tu cười, "Thần thϊếp tuân mệnh, xin lấy trà thay rượu tại đây, chúc cho Lữ Quý nhân vì Hoàng thượng mà sinh hạ Hoàng tử bình an.”

Lữ Doanh Phong có thai, cục diện cân bằng ở chốn hậu cung bất chợt bị phá vỡ.