Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 42

Dựa theo quy củ, ngày thứ hai sau khi được thị tẩm, người mới phải đến Phượng Nghi cung thật sớm để hành lễ ba quỳ chín lạy với Hoàng hậu, thể hiện mình đã là phi tần danh xứng với thực. Trời vừa sáng khôn lâu, Chu Nghi Tu đã được Hội Xuân báo rằng Phùng Nhược Chiêu đang đợi nàng ở trước điện.

Ngồi trên ghế phượng, nhận lễ của Phùng Nhược Chiêu xong, Chu Nghi Tu dịu dàng nói, “Ngươi mới được thị tẩm hôm qua, lẽ ra nên nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng quy củ của tổ tông không thể không tuân theo. Tiễn Thu, mau đỡ Phùng Quý nhân đứng dậy. Ban ngồi.”

"Đa tạ nương nương, Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, tần thϊếp không dám, chỉ có thể dùng lễ nghĩa để bày tỏ lòng mình.” Phùng Nhược Chiêu không kiêu ngạo, không nịnh bợ, thái độ khiến người ta nảy sinh lòng yêu thích.

"Quý nhân có thể hiểu chuyện như thế, bản cung rất vui mừng, sau này nhớ phải tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, khai chi tán diệp cho hoàng gia.”

Phùng Nhược Chiêu hơi e lệ, gật đầu, đáp, “Xin tuân theo sự dạy bảo của Hoàng hậu nương nương.”

"Nương nương, vị Phùng Quý nhân này vừa khiêm tốn vừa hiểu lễ nghĩa, không hề giống với Mộ Dung Lương viện khi hành lễ với nương nương - vừa đắc ý, vừa như sợ người khác không biết Hoàng thượng sủng hạnh nàng ta tới mức nào.” Tiễn Thu luôn không vừa mắt với hành động của Mộ Dung Thế Lan.

"Nàng ta mới được sủng ái, phía trước lại có Mộ Dung Thế Lam làm “cây to đón gió”, dĩ nhiên bản thân phải biết thu mình lại rồi. Quy củ không hề sai sót, nhưng có được hay không thì phải nhìn trước nhìn sau thật kỹ, nếu thật sự là người có tài, bản cung dĩ nhiên sẽ cất nhắc nàng ta.” Chu Nghi Tu biết Phùng Nhược Chiêu là người cực kỳ hiền lành, lại giỏi ẩn nhẫn. Kiếp trước, cho dù bị Hoa phi làm khó mọi đàng, nàng ta vẫn có thể nhẫn nhục để bảo vệ bản thân. Nếu muốn nàng ta dựa vào mình, nàng cần phải cho nàng ta một ân huệ thật lớn mới được.

Tiễn Thu nghe Chu Nghi Tu nói vậy liền hiểu chủ tử có chút coi trọng Phùng Quý nhân, lập tức phụ họa theo, “Vậy thì phải xem nàng ta có phúc khí để đi theo nương nương hay không rồi...”

Mộ Dung Thế Lan mắt cao hơn đỉnh. Những người vào cung cùng một đợt, chẳng ai có dung mạo và gia thế nổi trội hơn nàng ta. Huyền Lăng ngủ lại chỗ của nàng ta ba ngày, nàng ta liền đắc ý, cho rằng hắn coi trọng mình. Vốn dĩ đã cáo trạng với Huyền Lăng vào ngày hôm ấy để Ninh Quý tần nếm chút khổ sở, nào ngờ hắn lại im hơi lặng tiếng, bỏ qua mọi chuyện, thậm chí còn sủng hạnh Phùng Nhược Chiêu. Mộ Dung Thế Lan hận đến mức nghiến răng nghiến lợi...

Phùng Nhược Chiêu thường ngày im hơi lặng tiếng, ai ngờ lại đi cắn người như vậy, hơi không để mắt đã quyến rũ Hoàng thượng đi rồi, thế nào cũng phải cho nàng ta biết chút lợi hại của Mộ Dung Thế Lan ta!

Vừa thỉnh an Hoàng hậu ở Phượng Nghi cung xong, Phùng Nhược Chiêu mới về tới cửa đã gặp Mộ Dung Thế Lan. Nàng lập tức quỳ gối, hành lễ, “Tần thϊếp xin thỉnh an Mộ Dung Lương viện, Lương viện cát tường.”

Mộ Dung Thế Lan không hề nói hai chữ “miễn lễ”, ngược lại còn miễn cưỡng nói với Tụng Chi ở bên cạnh, “Sáng hôm nay, ta nghe thấy tiếng líu ríu ở bên ngoài, chẳng biết là chim sẻ từ đâu tới hót vang, làm đầu ta đau hết cả lên...”

Tụng Chi hầu hạ Mộ Dung Thế Lan nhiều năm, sớm đã quá hiểu tính cách chủ tử, lập tức phối hợp theo, “Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không có để ý, nào ngờ nó lại quấy nhiễu giấc mộng đẹp của tiểu chủ.”

Mộ Dung Thế Lan không thèm để ý, nàng ta huơ huơ tay, nói, “Không trách ngươi, ngươi chỉ có một đôi mắt, sao có thể nhìn hết mọi nơi được chứ? Cùng lắm chỉ là một lũ súc sinh thừa cơ vắng người mà bay vào, cho rằng không ai bắt được nên cố ý kêu to đó mà.”

"Đa tạ tiểu chủ đã khoan dung độ lượng, lần sâu, nô tỳ sẽ cẩn thận hơn, quyết không để xảy ra sai sót.”

"Ôi, hóa ra Phùng muội muội đang ở đây. Vừa nãy, ta chỉ lo nói chuyện với Tụng Chi, muội cũng thật là... sao không lên tiếng nhắc nhở ta? Nếu không thì đã chẳng quỳ lâu như vậy rồi.” Mộ Dung Thế Lan liếc mắt qua Tụng Chi.

Tụng Chi vội quỳ xuống đất, nói, "Nô tỳ mới gặp nên không biết, thật lòng không dám coi thường Phùng Quý nhân, xin tiểu chủ thứ tội.”

"Phùng muội muội, nha đầu của ta ấy mà, từ trước tới giờ cứ hay sơ ý lơ là, muội đừng trách nàng ta. Mau đứng dậy đi, chúng ta ở cùng một cung, không cần phải đa lễ như vậy.” Mộ Dung Thế Lan thấy thân hình Phùng Nhược Chiêu lung lay sắp đổ, nàng ta liền cười đến mức rạng rỡ.

"Tạ ơn Lương Viện." Phùng Nhược Chiêu mới thị tẩm tối hôm qua, sáng sớm lại phải đi thỉnh an Chu Nghi Tu. Từ nãy tới giờ, nàng đã phải giữ tư thế bất động để hành lễ trong thời gian một nén nhang, thân thể nào mà chịu nổi, buộc phải dựa vào người Như Ý để không mất mặt trước mọi người --

Mộ Dung Thế Lan giả bộ xin lỗi, nói, "Là lỗi sơ ý của ta, muội muội cũng đừng oán ta.”

"Tần thϊếp không dám, nếu Lương viện không còn gì sai bảo, tần thϊếp xin trở về Liên Tĩnh các trước.” Trán của Phùng Nhược Chiêu thấm đầy mồ hơi, giọng nói của nàng run run.

Mộ Dung Thế Lan vuốt cằm, nói, "Ngày khác, ta sẽ tới tìm muội muội trò chuyện.”

Như Ý vừa đóng cửa phòng, Phùng Nhược Chiêu liền ngồi xuống giường, tay đỡ thắt lưng, sắc mặt trắng bệch, nói, “Như Ý, mau rót chén trà cho ta.”

"Dạ, tiểu chủ, trà này đã sớm được pha từ lúc sáng, người uống rồi nghỉ ngơi một chút đi.” Như Ý mang chén trà làm bằng sứ hoa xanh tới, hầu hạ Phùng Nhược Chiêu uống, trong lòng không tài nào nuốt được cơn giận vừa rồi, nói, “Tiểu chủ, Mộ Dung Lương viện rõ ràng cố ý làm khó người, đúng là quá đáng mà!”

Phùng Nhược Chiêu che miệng nàng ta lại, khẽ nói, “Sở dĩ ta mang ngươi vào cung là vì khi ở nhà, ngươi rất biết nặng nhẹ, nhưng sao bây giờ ngươi lại bất cẩn như vậy? Tai vách mạch rừng, có một số việc, trong lòng ta đều hiểu cả. Đừng cãi nhau với nàng ta, chỉ trông chờ ngày được rời khỏi chỗ này, khi đó mới thật sự là vạn phúc.”

"Nương nương, người của Liên Tĩnh các tới báo là Phùng Quý nhân bị bệnh, mấy ngày nữa không thể thị tẩm.” Tiễn Thu nói.

"Thế à? Sao mới được thị tẩm mà đã bệnh rồi? Đã mời Thái y đến xem chưa?” Chu Nghi Tu bình thản nói.

Tiễn Thu đáp, “Đã đi mời rồi, nói là mệt trong người, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được rồi mà?”

"Bản cung muốn cất nhắc nàng ta, tiếc là nàng ta lại nhát gan như vậy. Nếu đã thế, ngươi đến nói với Kính sự phòng rằng trong tháng này sẽ không sắp xếp nàng ta thị tẩm.”

Tiễn Thu nói, “Phùng Quý nhân chỉ muốn tránh né Mộ Dung Lương viện, rõ ràng đã phụ tâm ý của nương nương.”

"Nàng ta muốn bo bo giữ mình, bản cũng sẽ dạy cho nàng ta hiểu, trong chốn hậu cung này, nếu không có được sự sủng ái của Hoàng thượng, người nào cũng có thể giẫm đạp nàng ta. Mộ Dung Thế Lan có thể khi dễ nàng ta, những người khác đều có thể.” Chu Nghi Tu lạnh lùng nói.

"Nương nương anh minh." Tiễn Thu nói, "Nước cờ Phùng Quý nhân này tạm thời không đi, kế tiếp, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

"Hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của ai?”

"Sau giờ Ngọ đã truyền lời tới, nói là Lữ Nương tử ở An Hạc cư.”

"Lữ Nương tử?"

Tiễn Thu thấy dáng vẻ Chu Nghi Tu đầy suy tư thì liền nhắc nhở, “Chính là tú nữ đã đáp trả lại lời của Hoàng thượng trong ngày tuyển tú, nương nương, không phải người còn giảng hòa vào lúc đó hay sao?”

"À, hóa ra là nàng ta, một tú nữ mồm miệng mau lẹ.” Chu Nghi Tu cười nói, “Hoàng thượng sẽ thích tính tình của nàng ta cho xem, ngươi bảo ma ma chỉ dạy cho nàng ta biết vài điều kiêng kỵ, trong ngày đầu thị tẩm, dù sao cũng phải để lại ấn tượng tốt với Hoàng thượng mới được.”

"Nô tỳ đã hiểu."

Chu Nghi Tu nhìn cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, bỗng chốc thở dài, “Muôn hoa đua sắc trong vườn mới gọi là tốt, chỉ một nhành hoa đẹp duy nhất sẽ khó tránh khỏi khiến người ta chán ngấy...”

Huyền Lăng quả nhiên rất vừa ý với Lữ Doanh Phong. Nàng ta không ngang ngược như Mộ Dung Thế Lan, nói chuyện lại hết sức thú vị, thỉnh thoảng nịnh bợ hai câu sảng khoái, nhờ đó mà được sủng hạnh thêm mấy ngày...

Mộ Dung Thế Lan không có cách nào để đối chọi với Lữ Doanh Phong, đành xả hết tức giận vào Phùng Nhược Chiêu, cho dù là việc nhỏ cũng gây khó dễ, Phùng Nhược Chiêu khổ không kể hết...

Sáng sớm, các phi tần đến Chiêu Dương điện để thỉnh an Chu Nghi Tu. Chu Nghi Tu thấy cả người Phùng Nhược Chiêu gầy rạc cả đi, nàng biết chắc chỉ có Mộ Dung Thế Lan làm ra việc này, do đó mà thuận miệng hỏi một câu, “Bản cung nhìn thế nào cũng thấy Phùng Quý nhân tiều tụy vì bệnh, chẳng lẽ Thái y chữa trị không tận tâm sao?”

Phùng Nhược Chiêu nghe Hoàng hậu gọi tên mình, lập tức đứng dậy nói, “Hồi nương nương, gần đây tần thϊếp ngủ không ngon, sắc mặt mới hơi kém một chút, không liên quan tới Thái y.”

"Ngủ không ngon? Tuổi của muội còn trẻ, sao lại ngủ không ngon được?” Chu Nghi Tu hỏi.

"Chắc là mệt mỏi vì hầu hạ Hoàng thượng đấy...” Miêu thị luôn thích làm người xấu, nàng ta liếc nhìn Phùng Nhược Chiêu đang xấu hổ, châm chọc, “Bản cung quên mất, Phùng Quý nhân chỉ thị tẩm một lần mà đã bị bệnh, hẳn là phúc đức không được sâu dày nên mới chịu không nổi đấy.”

Lời châm chọc rõ ràng như thế, Phùng Nhược Chiêu làm sao nhịn được, nước mắt cứ tràn ra quanh khóe mi. Chu Nghi Tu thấy vậy mới nói, “Có thể được vào cung để hầu hạ Hoàng thượng thì đều là người có phúc, tại sao muội lại nói người ta không có phúc đức sâu dày? Hai ngày nay, tiết trời thay đổi quá nhiều, Phùng Quý nhân cảm lạnh dăm ba ngày cũng chỉ là chuyện thường tình. Ninh Quý tần, từ nay về sau, muội đừng nói những câu không đúng mực như vậy nữa, nếu truyền đến tai Hoàng thượng, chỉ sợ người sẽ trách muội không biết làm gương cho các vị muội muội khác.”

Từ trước tới nay, công phu mồm mép của Miêu thị chưa từng thắng được Chu Nghi Tu. Bây giờ, Chu Nghi Tu còn là Hoàng hậu, phong thái ở ngưỡng quá cao, càng khiến nàng ngượng đến mức phải ngậm miệng lại, không dám nhiều lời thêm nữa.

Chu Nghi Tu nhìn Phùng Nhược Chiêu, dịu dàng nói, “Lát nữa, bản cung sẽ sai người đem một ít thuốc bổ tới cho muội. Nếu còn thiếu cái gì, muội cứ bảo người đến chỗ bản cung để lấy, sớm ngày dưỡng cho thân thể khỏe lại, hầu hạ Hoàng thượng, làm vua hài lòng.”

Phùng Nhược Chiêu cúi đầu, nói, “Đa tạ nương nương đã quan tâm.” Nàng ta biết, có những lời này của Hoàng hậu, Mộ Dung Thế Lan sẽ tạm thời không dám hành hạ nàng ta.

Đám người xung quanh thấy Chu Nghi Tu đối đãi với Phùng Nhược Chiêu bằng thái độ dịu dàng, hiền lành, bọn họ cũng bớt đi vài phần khinh thường đối với vị Quý nhân nhỏ bé kia.

"Nhi thần thỉnh mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an.” Sau khi đám phi tần rời đi, Dư Phong và Vĩnh Thái đến Chiêu Dương điện để bái kiến Chu Nghi Tu.

"Mau đứng lên, không cần đa lễ." Chu Nghi Tu rất quan tâm hai đứa nhỏ này. Dư Phong đã hơn sáu tuổi, mỗi ngày đều phải đến thư phòng đọc sách, Vĩnh Thái thì được nàng dạy cho biết vài chữ, bắt đầu học nữ công đơn giản.

"Mẫu hậu, phụ hoàng vừa kiểm tra nhi thần vào ngày hôm qua, người dặn nhi thần phải cố gắng đọc sách.”

Chu Nghi Tu cười, xoa đầu con trai, nói, “Con trai của mẫu hậu rất giỏi. Nhưng mà Phong nhi, cho dù được phụ hoàng khích lệ, con cũng không được tự mãn. Cái kiêng kỵ nhất của người đọc sách chính là học bằng cách nhớ, giống như nuốt trọn một quả táo. Mẫu hậu không cần con phải học bao nhiêu bài mỗi ngày, quan trọng là con thông suốt được cái gì, hiểu rõ đạo lý trong bài học hay không. Con hiểu chứ?”

"Mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ nhớ kỹ."

"Mẫu hậu mẫu hậu, nhi thần mới làm cái này, người xem có đẹp không?” Vĩnh Thái lấy một chuỗi hạt châu còn mới, đưa ra trước mặt Chu Nghi Tu để tranh công với ca ca.

Chu Nghi Tu cầm lấy rồi ngắm nhìn, quả nhiên rất tinh xảo, ngay cả Tiễn Thu cũng cười nói, “Công chúa quả là khéo tay, ngay cả đám người am hiểu việc này trong cung còn kém xa người đấy.”

Chu Nghi Tu thấy chuỗi hạt được thắt ngắn gọn, vừa đẹp vừa có vẻ thành thạo, không giống như Vĩnh Thái mới học mà làm được. Nàng cảm thấy nghi ngờ, nhưng lại không để lộ vẻ gì, chỉ nói, “Tiễn Thu, không còn sớm nữa, ngươi đưa Đại hoàng tử đến thư phòng trước, bản cung muốn nói chuyện riêng với công chúa.”

"Nhi thần xin cáo lui trước." Dư Phong cáo từ, sau đó cùng Tiễn Thu rời đi.

Chu Nghi Tu nói, "Nguyên An, chuỗi hạt này có thật là con tự mình làm không? Không có ai giúp đó chứ?”

Vĩnh Thái có hơi chột dạ, nói lòng vòng, “Hơn phân nửa là nhi thần tự làm...”

"Vậy một nửa còn lại thì sao?” Chu Nghi Tu kiên nhẫn hỏi.

"Là Tào Mỹ nhân giúp nhi thần...” Vĩnh Thái thành thật khai báo, sau đó vội nói, “Mẫu hậu đừng giận, nhi thần không cố ý đâu. Tào Mỹ nhân thấy nhi thần làm quá khó coi.. cho nên...”

Chu Nghi Tu nói, "Mẫu hậu không giận, Tào Mỹ nhân giúp con là bởi vì Nguyên An của mẫu hậu rất đáng yêu, ai thấy cũng đều thích, nhưng chỉ được lần này thôi nhé, lần sau không được viện cớ nữa. Mẫu hậu không hy vọng về sau, con phải nhờ người khác lao lực vì mình, càng không muốn con vô duyên vô cớ mà nợ ân huệ của người khác.”

Vĩnh Thái nghe xong liền suy tư một lát, sau đó gật đầu, nghiêm túc nói, “Nguyên An nhớ kỹ rồi, hoàng huynh có nói “Không được lấy đồ bố thí”, Nguyên An cũng giống như vậy.”

Chu Nghi Tu nói chuyện cùng con một lát, sau đó bảo nhũ mẫu dẫn công chúa đi chơi. Đợi Tiễn Thu về rồi, nàng mới dặn dò, “Lát nữa, ngươi gọi Tào Mỹ nhân ở Hòa Hú đường qua đây để nói chuyện với bản cung.”

Tào Cầm Mặc không được sủng, xem ra cũng khó tránh khỏi có chút nóng nảy. Nàng ta dám lợi dụng Vĩnh Thái, Chu Nghi Tu làm sao có thể dễ dàng buông tha? Cho dù trong lòng nàng ta có tâm tư gì, trước tiên, nàng cứ thu vào tay mình trước, mai sau sẽ có công cụ đắc lực để diệt sạch đám cỏ cản đường.