Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 23-1

Huyền Lăng nghe tin Canh thị sảy thai, những nỗi mong chờ bấy lâu trong phút chốc hóa dã tràng xe cát. Hắn vô cùng giận dữ, lập tức hạ chỉ: Ninh Quý tần Miêu thị hành động hồ đồ, miệng mồm đâm thọc, giáng xuống Chính lục phẩm Quý nhân, tước bỏ phong hào, chuyển ra khỏi thiên điện của Diên Hi cung, cấm túc ba tháng, tạm thời để Tô Lương đệ quản lý sự vụ Diên Hi cung.

Nhu Tắc bất an trong lòng, ngồi bất động ở nội điện. Nàng sợ Huyền Lăng vì chuyện của Canh thị mà hỏi tội mình. Bãi máu đỏ sậm hiển hiện trước cửa Châu Quang điện. Chu Nhu Tắc nào dám muốn Canh thị sảy thai? Nàng chỉ nhắc nhở nàng ta, rằng nàng mới chính là Hoàng hậu, nàng ta phải biết tôn ti, tuyệt đối không được sinh ra tâm tư khác. Ở một góc độ nào đó, nàng cảm thấy may mắn làm sao. Hoàng hậu nàng chưa sinh được con trưởng, những phi tử khác cũng đừng nên sinh được. Có như vậy, đứa nhỏ của nàng mới tránh được việc bị uy hϊếp. Dư Phong của Nghi Tu, nàng đã không cản được thì con của Canh Dung hoa không nên ra đời mới tốt.

Chu Nhu Tắc cảm thấy ý nghĩ này của mình không sai. Nàng đâu có ra tay hãm hại phi tử nào đâu? Nàng chỉ muốn các nàng có con chậm một chút.

Bên Lan Tuyền cư, sắc mặt Canh Dung hoa trắng bệch, nằm trên giường, nhắm chặt đôi mắt.

Thúy Quả vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt. Tiểu chủ khó khăn lắm mới hoài thai, nào ngờ bị Miêu Quý nhân chèn ép mà đánh mất. Hoàng hậu nương nương không phải là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung sao? Tại sao nàng ta không ra mặt giúp tiểu chủ, để tiểu chủ chịu ủy khuất lớn như vậy chứ?

Canh Tĩnh Ngôn mấp máy môi. Thúy Quả mừng quá, vội vàng kêu lên, “Tiểu chủ, tiểu chủ,... người tỉnh rồi sao?”

“Thúy Quả...” Canh Tĩnh Ngôn gắng sức gượng dậy, nhìn thị tỳ rồi hỏi, “Ta như thế nào rồi?”

“... Tiểu chủ không nhớ sao? Người té xỉu ở Châu Quang điện, Hoàng hậu vội vàng đưa người về đây, còn gọi Thái y đến...” Thúy Quả vừa nói vừa run, sợ chủ tử tiếp tục hỏi.

Canh Tĩnh Ngôn đột nhiên đưa tay sờ lên bụng, trong giây lát liền nhớ lại lúc ngã xuống ở Châu Quang điện. Nàng hỏi, “Thái y nói gì? Hài tử của ta không có sao phải không?”

“...” Thúy Quả không biết phải trả lời thế nào, quỳ gối xuống trước giường, nấc nghẹn.

Canh Tĩnh Ngôn thấy không ổn, thúc giục, “Ngươi mau nói ta nghe!”

“Tiểu chủ... thái y nói...” Thúy Quả ấp úng làm Canh Tĩnh Ngôn sốt ruột vô cùng, nhưng cuối cùng nàng ta cũng cắn răng rồi nói, “Tiểu chủ, người đừng thương tâm, rồi người sẽ lại có đứa nhỏ mà.”

Canh Tĩnh Ngôn nghe xong, tựa như sét đánh ngang tai. Nàng ngồi cứng đờ ở trên giường, hai mắt đăm đăm dõi về nơi xa. Thúy Quả sợ mất hồn vía, bất chấp tôn ti, đong đưa cánh tay chủ tử, vừa nói vừa sốt ruột, “Tiểu chủ, tiểu chủ, người đừng dọa nô tỳ! Tiểu chủ...”

“Hoàng thượng giá lâm!”

Thúy Quả hoảng quá, vội vàng dập đầu thỉnh an, “Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

Huyền Lăng bước vào trong nội thất, thấy Canh Tĩnh Ngôn ngồi không nhúc nhích liền hỏi thị tỳ tâm phúc của nàng, “Chủ tử ngươi thế nào rồi?”

“Hồi Hoàng thượng, tiểu chủ sau khi biết mình đã sảy thai, nhất thời thương tâm nên mới như vậy.”

Huyền Lăng quay sang phân phó Lý Trường, “Ngươi đi gọi Thái y tới xem Canh thị một chút” rồi hắn bước đến bên giường, khẽ gọi, “Ái phi.”

Canh Tĩnh Ngôn nghe tiếng gọi của hắn, tựa như bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Nỗi bi thương phút chốc dâng trào, nàng nức nở, “Hoàng thượng... con của tần thϊếp... Hắn bị người ta hại chết!”

Chiêu Dương điện.

Chu Nghi Tu đang ngâm nga câu hát, một tay vỗ nhẹ lên người Dư Phong để dỗ hắn ngủ. Bất thình lình, nàng cảm thấy bả vai như có ai chạm vào, liền quay đầu lại, thốt nhiên kêu lên, “Hoàng thượng?!”

Dư Phong giật mình tỉnh dậy. Chu Nghi Tu không vội hành lễ với Huyền Lăng, nàng phân phó nhũ mẫu ôm đứa nhỏ đi rồi mới quay sang hắn. Nhìn thấy bộ dáng hắn thất thần, nàng nhẹ nhàng hỏi, “Hoàng thượng? Người không có sao chứ?”

Huyền Lăng gắt gao kéo lấy tay nàng rồi nói, “Ái phi, con của Canh thị không còn nữa. Trẫm mới qua chỗ nàng ấy. Nàng ấy khóc thảm thiết vô cùng. Trẫm đành phải rời đi, đi một hồi, cuối cùng lại đến nơi này.”

Chu Nghi Tu rót cho hắn một ly trà nóng, “Hoàng thượng, người tới lúc nửa đêm, uống chút trà cho ấm bụng.”

Huyền Lăng tiếp nhận rồi uống cạn cả chén, hoàn toàn không còn bộ dáng của một đế vương cao cao tại thượng. Hắn giống như người khát nước trên sa mạc lâu ngày. Bất giác, Chu Nghi Tu có chút thổn thức trong lòng. Nàng hiểu vì sao Huyền Lăng lại đến Chiêu Dương điện. Cam Tuyền cung kia tựa như thủy tinh thuần khiết, hắn tuyệt đối không muốn để nửa điểm phiền não chen vào. Di Ninh cung cũng không thể tới. Hắn tự mình chấp chính đã mấy năm, không thể để việc này làm Thái hậu nghĩ nhiều.

Chỉ có ở Chiêu Dương điện, Chu Nghi Tu mới không chấp nhất cái bộ dáng luống cuống này của hắn.

Uống trà nóng rồi, tâm cũng dần bình phục lại. Huyền Lăng lúc này đã bình tĩnh hơn trước, “Trẫm tưởng rằng mình đã lưu lại đứa nhỏ này, nào ngờ kết quả lại thành như vậy...”

Nghi Tu không có ý kiến gì. Nàng biết hắn đang muốn tìm một nơi phát tiết để nói chuyện, nàng chỉ cần ngồi và lắng nghe là đủ.

“... Trẫm đã xử phạt Miêu thị rồi, cũng coi như không làm con của trẫm thất vọng.” Huyền Lăng nói liền một hơi, dần khôi phục lại bộ dáng đế vương lúc trước. Chu Nghi Tu hờ hững nhìn hắn, trong mắt nàng không có một chút cảm tình.

Nàng đối với hắn, sớm đã chết tâm!

Hắn luôn miệng oán trách Canh Tĩnh Ngôn khóc lóc dẫn đến dung hoa thất sắc, trong mắt hiện lên sự không kiên nhẫn cùng chán ghét. Chu Nghi Tu cảm thấy vô cùng quen thuộc. Kiếp trước, nàng thua toàn bộ, cuối cùng quỳ trước mặt hắn, thống khổ kể lại nỗi đau mất con ngày xưa. Huyền Lăng chính là dùng ánh mắt này nhìn nàng, nhưng thù hận trong đó thâm sâu không kể xiết.

“Hoàng thượng, người đừng trách Canh muội muội. Tuy nàng và đứa nhỏ kia chỉ có duyên phận ba tháng, nhưng suy cho cùng cũng là tâm tình người làm mẹ. Đổi lại là nô tì, nếu có người muốn ám hại Dư Phong, dù chỉ là nói bậy vài câu, nô tì cũng sẽ hận tới mức cùng kẻ đó liều mạng...” Giọng nói của Nghi Tu vô cùng dịu dàng, âm vang trong đêm tựa như nước hồ đưa tình chảy xuôi.

Nhu Tắc đợi mãi trong Cam Tuyền cung, đợi đến khi Mặt Trời sắp mọc, rốt cuộc cũng chờ được Huyền Lăng. Nàng vui vẻ chạy ra đón hắn. Hắn khoác áo ngoài rất dày. Nhu Tắc vội nhào vào lòng Huyền Lăng. Thính Tuyết và Thưởng Tinh thấy vậy liền vội vã cúi đầu, không dám nhìn một màn tình ái này.

“Nô tì còn tưởng Tứ lang sẽ giận mà không đến.” Nhu Tắc tựa vào khuôn ngực ấm áp của Huyền Lăng, thủ thỉ.

“Uyển Uyển sao lại nói vậy? Trẫm làm sao bỏ được...” Huyền Lăng ôm chặt lấy Nhu Tắc, thầm thì.

Trong điện chỉ còn lại hai người, đám thị tỳ sớm đã nháy mắt với nhau, lặng lẽ rời khỏi.

“Tứ lang có trách ta vì chuyện đã không chiếu cố Canh Dung hoa tốt không?”

Huyền Lăng ôm nàng, “Sẽ không.”

Nhu Tắc nghe xong, tảng đá nặng cuối cùng trong lòng đã đè xuống. Nàng mở miệng cười rạng rỡ, “Tứ lang đối tốt với Uyển Uyển, Uyển Uyển không biết phải báo đáp thế nào?”

Huyền Lăng không nói gì, cứ thế ôm nàng. Hai người hướng nội thất đi vào.