Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 5

Bên kia, Thái hậu đã chấp nhận chuyện của Huyền Lăng. Bên này, Chu Nghi Tu đem hơn phân nửa tâm tư vào việc an thai, không để ý đến việc gì khác, đóng cửa cung tịnh dưỡng. Mỗi ngày nàng đều ăn ngon, ngủ yên, thỉnh thoảng lại ra ngoài đi dạo, ngẫu nhiên gặp Đoan Quý tần thì sẽ hàn huyên một hai câu. Lời đồn trong cung cũng dần dần đi xuống.

Vào một ngày, Huyền Lăng hạ chỉ tứ hôn Ninh An Quận chúa. Nửa canh giờ sau, Tiễn Thu đi nội vụ phủ lĩnh tiền tiêu hàng tháng, nhất thời nghe được, vội vàng quay trở lại điện Chiêu Dương.

Tiễn Thu vừa bước tới cửa đã thấy Nghi Tu đang uống canh giải nhiệt. Nghi Tu thấy nàng tay cầm túi bạc, thở hổn hển liền cười, “Sốt ruột cái gì? Nơi nào thiếu tiền ngươi à? Chậm chút ta cũng có trách đâu?”

Lời vừa nói ra, Hội Xuân cùng vài tiểu cung nữ che miệng cười trộm.

Chu Nghi Tu đặt bát xuống, dùng khăn lau miệng rồi phân phó Hội Xuân, “Ngươi mau rót ly trà cho Tiễn Thu, những người còn lại ra ngoài cả đi. Bản cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.”

Chờ cho đám cung nữ tạp vụ đi khỏi, trong phòng chỉ còn Tiễn Thu và Hội Xuân là hai nha hoàn hồi môn của Chu Nghi Tu.

Tiễn Thu đã bình tĩnh lại, quỳ xuống, “Nương nương, nô tì vừa đi Nội vụ phủ, vô tình nghe được tin tức.”

“Nói ta nghe xem nào.” Chu Nghi Tu nhìn vẻ mặt của Tiễn Thu, trong lòng đã đoán được tám chín phần là chuyện gì.

“Hoàng thượng tứ hôn cho Ninh An Quận chúa.”

“Tứ hôn?” Chu Nghi Tu trong lòng khẽ động, quả nhiên việc tới rồi, đúng như nàng tính toán, hoàng thượng yêu tỷ tỷ đến mức bản thân không còn kiềm chế được nữa, “Tứ hôn là chuyện tốt, dù sao Ninh An Quận chúa cũng là đường muội của hoàng thượng, hoàng thượng thay nàng chọn người, tất nhiên là người trong sạch rồi.”

Tiễn Thu hơi bất mãn, “Dĩ nhiên là người trong sạch, nương nương cũng biết là ai rồi đấy. Chính là con trai của Uy Viễn tướng quân.”

“Ôi dào, vậy đại tiểu thư của chúng ta phải làm sao?” Hội Xuân không hiểu kịp lời nói của Tiễn Thu, có hơi khờ khạo, hiện tại còn không hiểu tình thế.

Tiễn Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Hội Xuân một cái, khiến nàng ta sợ tới mức rụt người lại.

Chu Nghi Tu đưa tay, lệnh cho nô tì tâm phúc đứng dậy, nói, “Ván đã đóng thuyền, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, đã ra ý chỉ không thể thu hồi. Chúng ta cũng là nhắm mắt cho qua đi.”

“Nương nương tốt quá, người thật lương thiện, làm sao người có thể chịu được tâm tư của Đại tiểu thư? Đại tiểu thư muốn cướp đi vị trí của người, nàng ta lại là hòn ngọc quý trong tay lão gia và phu nhân, mai này nhập cung, nàng ta sẽ áp đảo người!” Tiễn Thu vì chủ tử mà sầu lo, hận bản thân không có địa vị, không có tiếng nói nơi cung cấm này.

“Nương nương, không phải Thái hậu đã nói, đợi người sinh hạ hoàng tử liền sắc phong người là hoàng hậu sao? Chẳng lẽ bây giờ lại đổi ý, muốn Đại tiểu thư lên làm hoàng hậu?” Hội Xuân vô cùng sốt ruột.

“Lo cái gì!” Chu Nghi Tu trầm giọng nói, “Chuyện đâu còn có đó, đợi thánh chỉ lập hậu ban ra rồi nói cũng không muộn. Huống chi, sự thật đã vậy, Thái hậu đối với bản cung phần nhiều cũng là áy náy, chưa hẳn là chuyện xấu. Việc của tỷ tỷ đến lượt hai người các ngươi bàn sao?”

“Ý của nương nương là...” Tiễn Thu không hổ là tâm phúc của Nghi Tu, vừa nghe lời nói của nàng, đầu óc liền nhanh nhạy hiểu ngay.

“Cứ chờ xem, một lát nữa Thái hậu sẽ phái người tới đây. Bản cung đi nghỉ trước, hai người các ngươi kín miệng một chút, nhất là Hội Xuân. Tiễn Thu, ngươi chú ý cho ta.” Chu Nghi Tu nói xong, liền tựa vào giường, nhắm nhẹ mắt lại.

Quả nhiên, đúng như lời nàng nói. Một canh giờ sau, Tổng quản bên Di Ninh cung cầu kiến, thỉnh Nhàn phi nương nương đến gặp Thái hậu.

...

Chu Nghi Tu thỉnh an theo phép như thường lệ, hỏi han từng chút về bệnh tình của Thái hậu rồi ngồi im, chờ cho Thái hậu lên tiếng.

Thái hậu nhìn Nghi Tu, thấy dung mạo nàng tuy không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng mặt mày thanh lệ đẹp tươi, liền thở dài một tiếng, “Nhàn phi, hôm nay hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn, ngươi đã nghe qua việc này chưa?”

Chu Nghi Tu làm ra vẻ suy nghĩ, “Nô tì có nghe thoáng qua. Ninh An Quận chúa thành thân, đây là hỷ sự.”

“Tuy là hỷ sự, nhưng khúc mắc trong đó không thể gạt được lòng người.”

Nghi Tu giả vờ nghi hoặc nhìn Thái hậu.

“Hoàng thượng có ý...” Thái hậu dừng một chút, dẫu sao đây cũng là chuyện mất thể diện. “... đón tỷ tỷ của ngươi vào cung.”

Hốc mắt Nghi Tu nhất thời đỏ cả lên.

Thái hậu cũng là thứ xuất, làm sao không rõ tâm nguyện được làm chính thê của nàng? Vì vậy, giọng nói mới càng trở nên ôn hòa, dịu dàng, “Ngươi và A Nhu là tỷ muội, đều là nữ nhân Chu gia, các ngươi có thể ở cùng, là phúc khí của hậu cung.”

Thái hậu là lão bà thâm hiểm, nhất quyết không nói ra ý định lập Chu Nhu Tắc làm hoàng hậu. Nàng tranh đấu hơn mười năm trong hậu cung, vì nhi tử mà tự tay diệt trừ Nhϊếp chính vương; người như nàng không bao giờ dễ dàng nói ra tâm ý của mình trước mặt kẻ khác. Đại phu nhân Chu gia không vừa lòng với quyết định ngày trước của nàng, không chừng biết được nữ nhi trở thành hoàng hậu vô cùng đắc ý.

Ý nghĩ đó, Thái hậu chôn chặt tận đáy lòng, không nói với bất kỳ một ai. Nàng cũng muốn xem thử con người của Chu Nghi Tu. Nếu nàng ta kêu gào khóc lóc, nàng còn có cách thứ hai.

Nghi Tu rưng rưng, ánh mắt chớp chớp đảo một cái, nàng đã lấy lại sự bình tĩnh, cung kính đáp, “Nô tì tuân theo ý chỉ của Thái hậu. Đợi khi tỷ tỷ nhập cung, nô tì sẽ đối đãi tỷ tỷ thật tốt, nhất mực tôn kính tỷ tỷ.”

Thái hậu gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, quả nhiên chọn không sai người.

Chu Nghi Tu lại nói, “Không biết là khi nào tỷ tỷ tiến cung. Nô tì nên chuẩn bị trước, sẽ dọn ra khỏi Phượng Nghi cung.”

Thái hậu vừa nghe nàng nói liền sửng sốt, “Không cần phải vội. Ngươi cứ an tâm ở lại. Phượng Nghi cung là ai gia sắp xếp cho ngươi mà. Hoàng đế cũng đã đồng ý, đó là tẩm cung của ngươi.”

“Nô tì e là không hợp với lễ...” Nghi Tu dè dặt nói.

Thái hậu cười miễn cưỡng, “Có gì mà không hợp chứ? Chuyện ngày sau hãy để ngày sau nói tiếp. Ai gia đã cho ngươi ở lại thì ngươi cứ ở. Ngươi thân thể nặng nề, đi lại nhiều quá, làm thương tổn tôn tử của ai gia mới là chuyện lớn. Kẻ nào dám dị nghị, ngươi cứ đến tìm ai gia.”

“Nô tì tuân chỉ.”

Phượng Nghi cung là tẩm cung của Hoàng hậu. Tỷ tỷ ơi là tỷ tỷ, dù ngươi có là hoàng hậu, nhưng cũng không được ở chỗ của mình. Chu Nghi Tu nghĩ như vậy, trong lòng tạm thời cảm thấy thoải mái.

“Đứa trẻ ngoan, ai gia đã khiến ngươi chịu ủy khuất rồi.” Nói rồi, Thái hậu phân phó, “Trúc Tức, ngươi vào trong, lấy yến vàng trong khố phòng cho Nhàn phi đưa về tẩm bổ.”

“Thái hậu, thứ trân quý như vậy nô tì không dám nhận. Nô tì mỗi ngày đều uống qua thuốc an thai, miệng lưỡi đều đắng, thực sự ăn không nổi nữa.”

Chu Nghi Tu tỏ vẻ không chút oán hận Hoàng thượng. Thái hậu thấy nàng hiểu chuyện, liền tươi cười mà nói, “Mang thai đứa nhỏ rất mệt, dù sao cũng là tẩm bổ cho nó. Ngươi cứ đem về, bảo người thêm chút đường phèn, ăn thứ này so với thuốc đắng còn tốt hơn.”

Nghi Tu từ chối mãi mà không được, mới đành bảo Tiễn Thu nhận lấy, “Nô tì tạ ơn Thái hậu ban thưởng.”

Rời khỏi Di Ninh cung, trở về Chiêu Dương điện, lúc này, Tiễn Thu mới bĩu môi, “Lần này đại phu nhân đắc ý rồi. Đại tiểu thư trở thành chính cung hoàng hậu, bà ta cũng là một bước lên trời.”

“Tiễn Thu, ngươi đi thăm dò một chút về con người của Ninh An Quận chúa cho ta. Quận chúa xuất giá, lại do Hoàng thượng tứ hôn, chúng ta cũng nên chuẩn bị cho nàng chút của hồi môn.” Nghi Tu đối với hậu vị tuy không còn chấp niệm như kiếp trước, nhưng bị người ta nẫng tay trên, nàng cũng thấy bất bình, vì vậy, nàng muốn khiến Đại phu nhân và Chu Nhu Tắc gặp rắc rối, có như vậy mới khiến nàng hài lòng.

“Nô tỳ tuân mệnh.” Tiễn Thu dĩ nhiên làm việc thỏa đáng theo lời nàng dặn dò.

Nhớ lại đời trước, con trai của Uy Viễn tướng quân phải ngậm bồ hòn làm ngọt, tân nương đổi thành huyện quân của hoàng thất, hai bên đều chưa biết mặt. Còn bây giờ, người thành thân với hắn là Ninh An Quận chúa. Trung Hoằng vương chỉ sinh được hai nữ nhi, hết mực chiều chuộng. Để xem, vị quận chúa này có cam tâm tình nguyện gả đi để thay Hoàng thượng gánh hết trách nhiệm không đây...

Trời trưa nóng nực, Hội Xuân bóp vai cho Nghi Tu, giúp nàng thả lỏng gân cốt. Đôi mắt lim dim của nàng sắp chìm vào giấc ngủ thì chợt thấy Tiễn Thu trở về. Nàng ta nhanh chóng lấy gối mềm lót sau lưng nàng, đỡ nàng tựa vào. Nàng nheo lại mắt, hỏi, “Việc thế nào rồi?”

“Hồi nương nương, nô tỳ đã dò hỏi được, Ninh An Quận chúa là ấu nữ*, thuở nhỏ được nuông chiều quá mức nên tính tình ngang ngược. Trong vương phủ, thị nữ phạm tội nhỏ thì bị đánh, phạm tội nặng chỉ còn nước tàn phế cả đời.”

*Ấu nữ: Con gái út trong nhà

Chu Nghi Tu cười nhạt, “Quả nhiên là ái nữ của vương gia, sủng đến tận trời. Hoàng thượng lần này ra mặt mai mối, chỉ tiếc, lòng tốt đặt không đúng chỗ.”

Tiễn Thu bĩu môi một cái.

Nghi Tu khẽ nhắc nhở, “Nhớ, làm ra vẻ tự nhiên một chút.”

“Nương nương yên tâm. Bọn hạ nhân chỉ là nói tào lao hai ba câu, nếu kẻ nào có tâm tư truyền lời vào tai quận chúa cũng là điều hiển nhiên.”

“Bản cung đang chờ xem đây.”