Em Hận Anh, Được Sao???

Chương 30

Đêm qua như một giấc mộng,

nhưng đau nhức cơ thể khiến cô nhíu mày nhận ra chuyện xảy ra hôm qua, hết thẩy là sự thật.

Vòng tay rắn chắc của hắn vẫn ôm chặt lấy eo cô, lưng cô dán chặt lên ngực hắn.

Cô nhẹ nhàng thở dài ra một hơi,

khéo léo gỡ tay hắn ra. Loay hoay một lát, nhưng cô vẫn không thể gỡ ra được, một làn hơi nóng,và mùi hương đàn ông quen thuộc khẽ phả lên vành tai trắng nõn của cô:

" Tại sao không ngủ thêm lát nữa"

Cô cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh mà đáp lại.

"Thói quen là vậy! "

Kì thật hắn cũng đã thức lâu rồi, nhưng muốn giả vờ để ôm cô, cũng như muốn dò xét biểu cảm của cô khi thức.

Sự bình tĩnh của cô khiến hắn cảm giác hơi thất vọng, giống như sự việc hôm qua không có xảy ra.

Kéo dãn khoảng cách ra, cô ngồi dậy cầm lấy quần áo, định vào phòng tắm thì cả thân thể rơi vào ngực hắn.

Đầu hắn gục nhẹ trên vai cô, giọng nói bi thương nhè nhẹ

" Hãy cho anh một cơ hội được không? Trước đây là anh không đối xử tốt với em,khiến em bị tổn thương, đến khi em đi rồi mới nhận ra tình cảm"

Ánh mắt buồn bã của hắn nhìn vào đôi mắt hạnh đẹp của cô đang đỏ lên, đặt chán mình lên chán cô.

" Anh cũng biết, 5 năm nay em phải vất vả như nào,một thân một mình sinh tiểu Thần rồi chăm sóc nó.

Nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội để bên em và tiểu Thần, chăm sóc và có một mái nhà ấm áp"

Nhìn đôi mắt ươn ướt hồng hồng của cô, đôi môi đỏ mọng khẽ cắn, đầu coi cúi xuống, đôi vai run nhẹ.

Cô đang cố kìm chế trước những câu nói của hắn.

Thấy cô im lặng

,chịu đựng, tim hắn đau đớn như bị bóp nghẹn. Lôi dưới gối ra một chiếc vòng đính đá đẹp đẽ đeo lên tay cô.

"Em còn nhớ nó chứ! "

Cô giật mình, ngạc nhiên nhìn chiếc vòng còn nhiễm hơi lạnh lên trên coi tay trắng ngọc ngà của mình.

Khẽ ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt ôn nhu của hắn.

Hắn vậy mà... mà mua nó cho cô!

Năm đó là khi cô đang sắp sửa đón sinh nhật lần thứ 17 của mình.

Tâm hồn thiếu nữ vẫn còn mơ mộng về tình yêu.

Đúng vậy!

Năm 17 tuổi cô đã yêu hắn, bất chấp ở mọi lúc mọi nơi cô cứ như cái đuôi nhỏ mà theo hắn.

Bỏ qua tất cả mọi sự khinh bỉ của bạn học, sự phiền toái mắng chửi của hắn.

Cô vẫn một mực,cố chấp yêu hắn đến cuồng si,chấp nhận mọi sự lạnh lùng đau đớn mà hắn mang lại như một con ngốc.

Sinh nhật tới, nhìn những món quà hàng hiệu kia, tâm trạng cô buồn bã. Không có quà của hắn, hắn...

Thực sự không quan tâm một chút đến cô, nước mắt cô khẽ rơi xuống,

tâm sự nặng nề cô bỏ một mình ra ngoài dạo phố.

Khi đi qua một cửa hàng trang sức nhỏ nằm trên con đường kia.

Đôi mắt cô không thoát khỏi một chiếc vòng nằm sâu trong góc tủ kính kia.

Đó là một chiếc vòng màu bạc trắng trên đó có gắn một bông hoa sen nhỏ bé đính đá màu xanh lục,bao bọc những cánh hoa là viền vàng mỏng.

Tuy không đẹp rực rỡ như như những chiếc vòng kim cương đẹp đẽ kia, nhưng nó lại toát ra một vẻ thanh nhã hiếm khó.

Bên dưới là tên gọi của nó " tình yêu vĩnh cửu ".

Tình yêu vĩnh cửu ư?

Có lẽ nó không thuộc về cô, mặt cô cúi xuống che dấu những giọt nước mắt đang rơi xuống, vội vã quay bước đi thật nhanh.

Nhìn chiếc chiếc vòng trên tay,

nước mắt cô rơi xuống, đôi tay luống cuống ôm chặt lấy eo hắn, gục mặt vào ngực hắn nức nở khóc.

" Ngoan!

Không khóc, Anh đau lòng "

Hắn ôn nhu, ôm chặt lấy cô vuốt ve mái tóc dài màu nâu mượt mà của cô. Khoé môi hên lên nụ cười thoả mãn, hạnh phúc.

[…]

Lúc này trong biệt thự của Tề Khiếu Dương, " ông chủ nhỏ" tiểu Thần sau khi nhờ Tề Khiếu Dương rút tiền từ ATM liền chui vào trong thư phòng cùng với túi tiền.

Khoanh chân ngồi giữa thư phòng,

tiểu Thần cười hạnh phúc đếm từ sấp tiền một.

Đôi mắt to tròn trong suốt nay lại càng sáng hơn,

mê mải.

Tề Khiếu Dương cầm ly sữa nóng, vừa bước vào thư phòng, nhìn thấy tiểu Thần đếm tiền liền cười khẽ.

Đặt ly sữa bên cạnh, ngồi đối mặt với tiểu Thần, cười ra tiếng

" Đếm tiền là sở thích của con sao? "

"Đâu a ~ nó không phải sở thích mà là yêu thích nha.

Cậu xem chỗ này là mua quà cho mami, đống này dùng mua đồ cho em gái tương lai của con.

Còn đống này thì... "

"Thì sao? "

Nhìn tiểu Thần tính toán, Tề Khiếu Dương vui tính tò mò hỏi. Tiểu Thần bỗng trầm tư một lát rồi đôi mắt trong trẻo sáng lên, nhanh nhẩu đáp.

"Tiền lãi trong ngân hàng là bao nhiêu vậy cậu? "

Tề Khiếu Dương: "..."

Xoa nhẹ đầu tiểu Thần, Tề Khiếu Dương cầm ly sữa đưa trước mặt tiểu Thần nói nhẹ như đùa giỡn.

"Con chỉ nghĩ cho mẹ và em gái.

Vậy của cậu đâu? "

"Cậu nhiều tiền vậy?

Còn thiếu thứ gì sao? "

Tề Khiếu Dương gật đầu nhẹ. Ánh mắt tiểu Thần bỗng miên man suy tư.

" Có sao?

Con thấy đủ cả mà "

"Cậu thấy thiếu "

"Aaaaa... Con biết cậu thiếu gì rồi "

"Thiếu gì "

"Thiếu người tiêu tiền hộ.... "

"..."

"Cậu yên tâm Thần Thần sẽ tiết kiệm tiền để mua cho cậu một người mợ "

Nghe đến vậy, Tề Khiếu Dương lập tức đen mặt,

nhéo cái mũ nhỏ của tiểu Thần, sủng nịnh, trút giận.

" Nhiều chuyện "

Lập tức đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.Tiểu Thần thấy vậy liền, cười lớn hô lên.

"Tìm mợ cho cậu là trách nhiệm của con mà!

Không nhiều chuyện a ~"