"Muội khuyên huynh vẫn là không nên hành động thiếu suy nghĩ, bằng không —— muội không ngại khiến lời nói ngày đó trở thành hiện thực."
Không thể không nói, uy hϊếp của Doãn Nhược An vẫn là dùng rất được.
Ban đầu có ý định rời khỏi nơi này, Tần Sơ dự định sẽ trộm đi theo Hứa Quân Ngưng nào ngờ lúc sau bị Doãn Nhược An uy hϊếp, xác thật đã an phận không ít.
Nhưng khiến cho Doãn Nhược An ngoài ý muốn chính là, nàng giam lỏng hắn, độ hảo cảm độ cư nhiên đều không có giảm xuống.
Có lúc Doãn Nhược An đều cho rằng, Tần Sơ là cái người tiềm tàng có tính thích chịu ngược.
"Vết thương của ta đã tốt lên rất nhiều rồi!"
Tần Sơ bình tĩnh nhìn Doãn Nhược An, trên mặt nhìn không ra vui mừng hay tức giận.
Doãn Nhược An nhướng mày, đây muốn nói rằng, hắn có thể đi ra ngoài một chút sao?
Liếc hắn một cái, khóe môi Doãn Nhược An gợi lên một mạt ý cười: "Lúc sư huynh cưới ta, tất nhiên có thể tự do ra vào Vô Ưu Cung này."
"Muội......"
Tần Sơ nghe vậy, kinh giận đan xen, vẻ mặt phẫn nộ.
"Muội nói rồi, muội sẽ khiến huynh yêu muội."
Liễm hạ tươi cười, mặt Doãn Nhược An vô biểu tình nhìn Tần Sơ, mắt sáng như đuốc, khiến cho Tần Sơ đứng ngồi không yên.
"Tùy muội!"
Không lay chuyển được Doãn Nhược An, Tần Sơ thở dài một tiếng, xoay người nằm trở về trên giường.
Doãn Nhược An nhấp môi không nói, nhìn thoáng qua người trên giường, xoay người rời khỏi phòng.
"Quá mấy ngày nữa muội sẽ dẫn người tấn công Ma Cung, đến lúc đó, sẽ tự động để sư huynh rời đi."
"Đinh —— độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm đối với ký chủ là 70, độ hảo cảm đối với nữ chủ là 80."
Hệ thống nhắc nhở khiến Doãn Nhược An cười hừ một tiếng, mười cái độ hảo cảm này sợ là phải chịu nhiều thương tổn một ít đi?
Rốt cuộc, Ma cung không phải là nơi mọi người muốn tấn công là có thể tấn công.
Đợi Doãn Nhược An đi xa, Tần Sơ nằm ở trên giường mở hai mắt, trên khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một mạt lo lắng.
Tiểu Ương nói, nàng muốn dẫn người tấn công Ma cung......
Ma Cung cung chủ kia trời sinh tính giảo hoạt, Tiểu Ương như thế nào sẽ là đối thủ của hắn?
Không được, hắn phải ngăn cản......
Hắn rời giường muốn đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa, liền gặp người đem hắn bắt lại: "Tần công tử, cung chủ có lệnh, ba ngày sau Tần công tử mới có thể xuống nữa."
Dứt lời, Cạch —— một tiếng đóng lại cửa phòng.
Ba ngày sau
Doãn Nhược An vẫn như cũ là Cầm Thánh Thủ không ai biết mặt đối với bên ngoài, một bộ váy lụa màu trắng, khác biệt chính là lần này nàng mang theo đấu lạp. ( như hình trên)
Gió nhẹ phất quá, giơ lên một góc sa lụa của đấu lạp, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.
Hương thơm theo gió thấm vào tận ruột gan, bay vào trong mũi người đi đường.
"Cung chủ, chúng ta đây là đi, nhà của Hứa minh chủ?"
"Ân? Chẳng lẽ tư liệu ngươi tìm được là sai?"
"Không có không có, chỉ là cảm thấy, công khai như vậy......"
"Chứng cứ còn không đủ sao?"
"Không có."
"Vậy không cần đợi."
"Chính là...... Hắn ta dù sao cũng là phụ thân của người."
"Người của Vô Ưu cung không nói, ai sẽ biết?"
Vân Khê nhìn vẻ mặt đạm mạc của Doãn Nhược An, đau lòng từ trên mặt xẹt qua.
Là đau thấu tâm can, mới có thể biểu hiện ra vô cảm như vậy?
Khi người của Vô Ưu cung đến Hứa Minh phủ, Hứa Vĩ Hùng đã ở trước cửa chờ.
"Cầm minh chủ, đây là muốn đi tấn công Ma Cung sao? Cầm minh chủ kỳ thật không cần đa lễ như vậy, việc tấn công ma cung không cần thông báo với ta."
Hứa Vĩ Hùng mặt dày vô sỉ nói chỉ khiến cho Doãn Nhược An lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn một cái, đôi môi dưới khăn che mặt gợi lên một mạt độ cung khát máu.
"Hứa tiền bối hiểu lầm, hôm nay thánh thủ đến đây, đó là tới để tấn công Ma cung."
Doãn Nhược An vô lễ nói khiến cho Hứa Vĩ Hùng nổi giận đùng đùng, tiếng nói hùng hậu không tự giác cất cao: "Cái gì? Cầm minh chủ đây là có ý gì?"
"Hứa Vĩ Hùng, ngươi mượn chi vị võ lâm minh chủ vì Ma cung làm chuyện xấu, thật sự cho rằng giấu rất kĩ sao?"
Vốn dĩ trong lòng Hứa Vĩ Hùng có quỷ, trong mắt xẹt qua một mạt kinh hoảng, hắn cố thẳng thẳng sống lưng, vẻ mặt thản nhiên: "Lão phu không biết ngươi đang nói cái gì."
"Cầm Thánh Thủ, ngươi nói bậy cái gì thế?"