Thuần Vu Gia từng ngụm đút Tuyên đế uống canh, tuy rằng không có nhiều động tác ái muội, nhưng nhiệt độ giữa hai người vẫn không ngừng bay lên, đến lúc chén canh uống được hơn phân nửa, Tuyên đế đã quên mất chuyện Thuần Vu Gia phải quay về Di Thanh Điện tiếp tục học lễ nghi.
Thuần Vu Gia thuận tay đem canh chén đặt lên ngự án, chính mình chen vào giữa án thư và long ỷ, đem đầu Tuyên đế đặt vào lưng ghế, triền miên mà hôn môi. Trong miệng hai người còn dư vị của chén canh lúc nãy, lúc môi lưỡi giao triền, cảm giác ấm áp tốt đẹp hòa cùng hương vị thanh ngọt, một nụ hôn này ngọt tới tận tâm Tuyên đế.
Tay Thuần Vu Gia cực kì xảo diệu mà dò xét vào trong vạt áo Tuyên đế, linh hoạt cởi bỏ đai lưng, theo lưng quần trượt xuống phía dưới, đυ.ng phải hai viên tiểu cầu nặng trĩu của Tuyên đế. Y đem hai viên tiểu cầu kia cầm vào trong tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo hai cái, liếʍ sạch chỉ bạc nơi khóe môi Tuyên đế, trêu đùa: “Nơi này của bệ hạ đã nặng như vậy, chẳng lẽ còn muốn nhịn tiếp hay sao? Ta một thân đảm nhiệm trọng trách cùng nhau giải quyết lục cung, lúc hoàng hậu không thể chủ sự, ta đương nhiên phải chiếu cố thân thể bệ hạ gấp bội……”
Ngón tay của y ở trên người Tuyên đế đã vội vã vô cùng, đôi môi cũng từ trên mặt Tuyên đế di chuyển xuống dưới, một tay đè nặng bả vai Tuyên đế, cách tầng y phục gặm cắn song châu đã lặng yên đứng thẳng trước ngực. Y phục mùa xuân mỏng manh bị nước miếng làm cho ướt đẫm.
Thân thể Tuyên đế sớm đã bị hậu phi hầu hạ đến thập phần mẫn cảm, chỉ hơi chút chạm vào, đã cảm thấy một cỗ nhiệt lưu từ dưới bụng dâng lên, nửa người trên tự động hướng về phía trước, đem chính mình đưa vào đôi môi ướt nóng kia. Thuần Vu Gia dùng sức liếʍ mυ'ŧ một chút, Tuyên đế liền cảm thấy tê dại khó nhịn, dùng sức nắm chặt dây buộc tóc sau đầu y kéo xuống phía dưới, lại lôi kéo tay y sờ tới bên đầu nhũ còn chưa được chiếu cố.
Thuần Vu Gia liền chìu theo ý tứ của hắn, vừa lòng mà nói: “Bệ hạ quả nhiên rất nhớ nhung ta, như thế vừa lúc, ta đang định đem một thân sở học đều thi triển ra, để bệ hạ xem xét bình luận.” Hô hấp ấm áp của y thổi vào trên y phục ướt đẫm, khiến da thịt trước ngực Tuyên đế bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu óc cũng tỉnh táo lại hai phần.
Vừa mới nghỉ ngơi không tới hai ngày, thế nhưng chính mình đã cơ khát tới nông nỗi này…… Tuyên đế cảm thấy vô cùng xấu hổ, dùng sức kẹp chặt hai chân, muốn che lại chỗ bất nhã kia. Nhưng tay Thuần Vu Gia vẫn còn đặt ở giữa hai chân hắn, thành ra động tác biến thành kẹp chặt tay y. Tuyên đế vội vàng mở chân buông ra tay y, hơi dùng sức đẩy y: “Dừng tay…… Nơi này là chỗ trẫm phê duyệt tấu chương, không phải hậu cung. Ngươi trở về đi, trẫm nếu muốn sẽ triệu ngươi lâm hạnh……”
Trong lúc nói chuyện, Thuần Vu Gia đã nâng lên hai chân hắn, đem quần dài cùng quần trong đều cởi ra, cúi đầu mυ'ŧ nhẹ trên đỉnh long căn. Thân mình Tuyên đế bỗng nhiên run rẩy, nói không nên lời. Thuần Vu Gia nâng mắt nhìn hắn, mị hoặc mà cười cười, đem hai chân hắn đặt lên đầu vai, tách ra cánh mông, cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ nếp nhăn uốn lượn hồng nhạt vẫn co chặt kia: “Hậu cung vốn không nên ra vào chỗ triều chính, nhưng thần là Trung Thư lệnh, phải nên hầu hạ ở bên cạnh thiên tử, tùy thời viết chỉ nghị sự. Thần hiện tại cũng không phải đang chờ bệ hạ lâm hạnh, mà là cùng bệ hạ làm rõ lễ nghi quy chế hậu cung.”
Y một tay cầm lấy long căn, dùng đôi môi mỏng của mình hôn lên, một cái tay khác tìm xuống phía dưới, ấn vào long môn, thần sắc lại có vẻ thập phần trịnh trọng cẩn thận: “Thần muốn thỉnh chỉ gia tăng số đồng sử ở Thượng Nghi Cục, mấy ngày nay vẫn luôn không có nữ quan ghi chép số lần cùng thời gian được sủng hạnh của hậu cung, khiến cho thần cực kì bất tiện trong việc an bài hậu phi thị tẩm……”
Lúc nói những lời này, tay y còn thỉnh thoảng mơn trớn thân thể Tuyên đế, chỉ là động tác cực kì nhỏ bé, như có như không. Tuyên đế mới vừa nếm trải một chút vui vẻ, lập tức lại bị vắng vẻ, du͙© vọиɠ trong cơ thể tích lũy kéo tới, không chỗ phát tiết, khó chịu đến phải dựa chặt vào lưng ghế, đầu cực lực ngửa ra phía sau, há miệng thở dốc, đứt quãng mà đáp: “Ghi chép làm cái gì…… Đều là nam tử…… Cũng sẽ không có thai……”
Thuần Vu Gia bỗng nhiên nhướng mày, ngọn lửa trong mắt càng thêm sáng ngời, chậm rãi đứng dậy, áp người về phía Tuyên đế, vuốt ve gương mặt hắn: “Người quân tử phải biết lo nghĩ mà đề phòng trước mọi sự. Vạn nhất bệ hạ thực sự có hoàng tử công chúa, đến lúc đó có sổ sách ghi chép thì mới biết là do vị phi tần nào làm ra chứ? Thần bất tài, nguyện làm gương cho hậu phi, đợi sau khi được lâm hạnh sẽ tự tay ghi chép cho mình đầu tiên.”
Tuyên đế lòng đầy cảm giác hổ thẹn, rồi lại không thể ức chế mà hưng phấn. Thuần Vu Gia nâng cằm hắn hôn lên, cởi ra y phục của chính mình, lộ ra tính khí dùng để hầu hạ thiên tử, cầm tay Tuyên đế sờ soạng lên. Tuyên đế cảm thấy vật ở trong tay mình dần dần dài ra to lên, gân xanh lộ rõ, nhớ lại những lần bị vật ấy tận lực hầu hạ, khiến hắn động tình khó ức.
Thân thể Tuyên đế đã mềm nhũn dựa vào long ỷ, nỉ non kêu lên: “Ấu Đạo, đừng như vậy, trẫm, mau cho trẫm……” Hắn cơ hồ nói năng lộn xộn, mắt long lanh như nước hồ thu, ánh mắt đã không tự chủ được mà chuyển xuống phía dưới.
Thuần Vu Gia vừa muốn phụng chỉ thị tẩm, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hô to: “Bệ hạ, Binh bộ thượng thư Hàn Cánh cầu kiến!”
Một tiếng này chấn động khiến cả hai đều đột ngột cứng đờ, Tuyên đế lập tức đề cao thanh âm hô: “Không gặp……” Một câu chưa dứt, cửa điện đã bị người phá mở, thanh âm Hàn Cánh ngoài cửa cao giọng vang lên: “Bệ hạ đại hỉ! Ân tướng quân đã đánh vào Thổ Phiên, hoàng tộc Thổ Phiên còn sót lại đều đồng loạt đầu hàng……”
Cũng may Thuần Vu Gia phản ứng cực nhanh, lúc Hàn Cánh bước vào liền buông ra Tuyên đế, chính mình chui xuống dưới ngự án, còn không quên giơ tay sửa sang lại long bào. Tuyên đế cũng vội vàng ngồi thẳng, nâng tay áo hủy diệt vết tích trên mặt, hai khủy tay chống ở trên bàn, chờ đợi tìиɧ ɖu͙© dưới thân bình phục.
Hàn Cánh sải bước mà tiến vào điện, đứng ở dưới bậc cao giọng cười nói: “Bệ hạ, đây là chiến báo từ Thổ Phiên, thỉnh bệ hạ xem qua. Ân tướng quân muốn vào kinh làm lễ hiến phù, nhưng trước đó phải đem quân mã đưa trở về bổn quận, thần là tới cùng bệ hạ thương nghị, khi nào thì để y vào kinh, nghi thức hiến phù có cần đối chiếu với lúc Đại tướng quân bình định Tây Nhung? Còn về lãnh thổ của Thổ Phiên, có muốn lưu lại một đội quân để trấn giữ hay không……”
Hàn Cánh đĩnh đạc mà nói, thế nhưng Tuyên đế đã hoàn toàn không nghe lọt vào tai. Thuần Vu Gia tuy rằng núp phía dưới ngự án, lại còn không quên bổn phận của mình, nằm giữa hai chân Tuyên đế thổi tiêu. Tuyên đế chỉ lo chú ý đến động tác môi lưỡi của Thuần Vu Gia, nương theo nhịp điệu của y mà tiến thoái, nhưng ở trước mặt Hàn Cánh lại không thể không tận lực trấn định, một thân cơ bắp đều nhẫn nhịn đến cương cứng, nhiệt độ trên mặt càng lúc càng nóng lên, cơ hồ không dám ngẩng đầu.
Tuyên đế cắn chặt môi dưới, cố nuốt xuống từng tiếng rêи ɾỉ chực chờ muốn thốt ra, khống chế hô hấp, cực lực bảo trì dáng vẻ. Hàn Cánh đứng ở dưới bậc, cõi lòng đầy chờ mong mà nhìn Tuyên đế: “Ý của bệ hạ thế nào?”
Ý của Tuyên đế, chính là muốn y sớm chút đi ra ngoài. Vừa vặn bên dưới truyền đến từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến hắn không dám mở miệng nói chuyện, chỉ tận lực chống đỡ thân mình, giả bộ híp mắt, làm ra vẻ cao thâm khó lường. Hàn Cánh cũng có chút phát ngốc, cho rằng bản thân mới vừa rồi nói không đủ rõ ràng, liền nói lại một lần nữa.
Tuyên đế cúi đầu nhìn về phía chiến báo trên mặt bàn, trước mắt đã một mảng mơ hồ. Ngón tay Thuần Vu Gia không biết từ khi nào đã xâm nhập vào trong thân thể hắn, đang ở trên thành nội bích tìm kiếm điểm mẫn cảm của Tuyên đế. Tuyên đế rốt cuộc nhẫn nại không được, từ trong cổ họng phát ra một chút nức nở.
Hàn Cánh mơ hồ nghe được động tĩnh, vội vàng ngậm miệng lắng nghe Tuyên đế chỉ thị. Tuyên đế nuốt xuống thanh âm, dưới chân dùng sức đạp Thuần Vu Gia một cái, tay rơi xuống trên đùi hung hăng nhéo một phen, nương theo đau đớn mà tỉnh táo lại. Hắn ‘khụ’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Hàn Cánh: “Ân Chính có thể đại thắng, lòng trẫm rất an ủi…… Việc này liền giao cho Binh bộ toàn quyền xử trí, ngươi ngày mai dâng lên tấu chương……”
Tuyên đế cúi đầu thở hổn hển một trận, cảm thấy trước mắt từng đợt trắng bệch, rốt cuộc chống đỡ không được, cắn chặt răng nói: “Ngươi trước tiên lui xuống, ngày mai thượng triều rồi nói sau.”
Hàn Cánh tuy không rõ nguyên do, nhưng vẫn theo lời lui xuống. Cửa Văn Đức Điện vừa khép lại, Tuyên đế liền lấy tay che miệng, kêu lên một tiếng, tiết ra trong miệng Thuần Vu Gia. Hắn nửa nằm ở trên ngự án, hô hấp thật sâu một trận, ách thanh trách mắng: “Chính ngươi tự phạt bổng lộc ba tháng, cấm đoán……”
Thuần Vu Gia từ dưới ngự án bò ra, đem phân thân của mình đưa tới trước mặt Tuyên đế, cười nói: “Thần còn phải vào triều, làm thế nào cấm đoán? Không bằng bệ hạ đem vật này cấm đoán đi, phạt không cho nó rời khỏi chỗ tối tăm không thấy ánh mặt trời kia?”
Vật nọ cơ hồ dán đến bên môi Tuyên đế, Thuần Vu Gia lại đem tay Tuyên đế đặt lên trên nó, một mặt trêu đùa một mặt muốn Tuyên đế cầm lấy nó kéo đến trước mặt chính mình. Tuyên đế giống như tẩu hỏa nhập ma, cầm vật kia vuốt ve qua lại, sửa thành mở miệng đem nó nuốt vào. Tuy chỉ ngậm lấy một đoạn, đã khiến Thuần Vu Gia kích động vô cùng, ôm mặt Tuyên đế nhẹ nhàng trừu động.
Miệng Tuyên đế bị căng đến cực độ, dưới thân lại hư không trống rỗng, đợi thích thú qua đi, liền “ô ô” mà trách cứ Thuần Vu Gia, muốn y đem vật nọ đưa vào nhà giam dùng để cấm đoán kia. Thuần Vu Gia biết ý, lưu luyến mà bứt ra, lại hướng dưới thân Tuyên đế dò xét tìm tòi, thấy chỗ cửa động đã chảy ra chất dịch trong suốt, liền đem Tuyên đế kéo ra phía ngoài. Đôi chân của Tuyên đế tự nhiên mà vòng lấy eo Thuần Vu Gia, đặng lên trên ngự án mượn lực. Thuần Vu Gia nâng cặp mông Tuyên đế, từng tấc một thúc người tiến vào.
Lúc kết hợp đến mức chặt chẽ nhất, hai người đồng thời thở ra một hơi. Thuần Vu Gia thấy thân thể Tuyên đế đã hoàn toàn mở rộng, liền gấp gáp không chờ nổi mà động thân phóng túng đưa đẩy, thúc từng cái đến chỗ sâu bên trong. Mỗi một động tác bứt ra cực kì thong thả, một một động tác đẩy vào tốc độ lại cực nhanh. Có lúc trằn trọc bên trong ngục giam kia một khoảng thời gian, thẳng đến khi đem bốn vách tường l*иg giam ma sát đến nảy lửa, mới bằng lòng mà rút ra.
Hai cánh tay Tuyên đế chống xuống tay vịn long ỷ, thân mình một nửa treo giữa không trung, tư thế vặn vẹo khó chịu, thúc giục Thuần Vu Gia nhanh một chút, đừng ở bên trong cọ xát lâu quá. Thuần Vu Gia tự nhiên không dám trái mệnh, liền giữ tư thế kết hợp mà đem Tuyên đế ôm lên, chính mình ngồi vào long ỷ, đem hai chân Tuyên đế đặt vào trên tay vịn, ôm hắn mà thúc lên từ phía dưới.
Tư thế như vậy, Thuần Vu Gia thoáng khom lưng liền có thể hôn đến vùng da thịt trước ngực Tuyên đế, lại có thể khiến hắn ngồi vào chỗ sâu nhất, trên dưới giáp công, đem hắn từ trong ra ngoài đều ăn sạch sẽ.
Khoảnh khắc tiết ra trong cơ thể Tuyên đế, Thuần Vu Gia cúi đầu nhìn biến hóa nơi hai người kết hợp, lấy tay quệt lấy chất lỏng tràn ra, đưa đến bên miệng Tuyên đế. Tuyên đế vô ý thức mà liếʍ mυ'ŧ đầu ngón tay y, đem hương vị không thể sánh với chén canh lúc nãy nuốt xuống. Thuần Vu Gia nhìn đến lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, tỉ mỉ hôn đôi môi của hắn, bất quá vật đang chịu cấm đoán bên dưới lại thúc mạnh vài cái, thấp giọng cười hỏi Tuyên đế: “Bệ hạ, tội của vật này rất nặng, chỉ cấm đoán một hồi sợ không thể khiến nó hối cải, không bằng để nó ở trong lao chịu chút giáo huấn đi?”
Tuyên đế đầu óc đần độn, cảm thấy dưới thân lại bị căng đầy thêm vài phần, hung hăng cắn một phát lên đầu ngón tay y, giận dữ nói: “Trẫm sẽ phái người niêm phong Di Thanh Điện……”
Thuần Vu Gia vỗ về gương mặt Tuyên đế, không hề sợ hãi mà đáp: “Bệ hạ nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao thần vẫn còn chỗ khác để ở, cùng lắm thì mỗi lần chúng ta đều làm ở Văn Đức Điện……”
Sau khi thoả mãn, Thuần Vu Gia quả nhiên dùng quyền lực ‘cùng nhau giải quyết lục cung’ ― tuy rằng quyền lực này vừa bị Tuyên đế thu hồi, kêu đồng sử tới, tự thân nhớ kỹ chính mình khi nào thì thị tẩm, thị tẩm như thế nào, sau đó đem sổ sách ghi chép thu vào trong tay, phân phó nữ quan: “Về sau hậu cung phàm có người được lâm hạnh, toàn bộ đều phải ghi chép xuống, báo đến chỗ của ta, việc này bệ hạ đã lệnh cho ta đi làm, không cần phải hỏi qua hoàng hậu.”
Editor:
lộng quyền, quá sức lộng quyền…… muốn qua mặt hoàng hậu đây mà, nhưng đáng tiếc, hoàng hậu cũng không phải hổ giấy
:)))
Nữ quan vâng lời đồng ý, nhưng lại đi chuẩn bị một quyển sổ khác, hướng hoàng hậu báo cáo một tiếng. Chu Huyên cười lạnh gật đầu: “Tốt lắm, Thuần Vu, khụ, Thục phi không phải muốn thể hiện bản sắc hiền thần của mình sao? Nếu y đã muốn tuân thủ nghiêm ngặt cung quy…… Hừ, vậy chúng ta liền ấn theo cung quy mà tới. Đi đem quyển cung quy kia lấy tới đây, đọc cho ta nghe, phi tử ở trước mặt hoàng hậu thì có đặc quyền gì!”
Hai ngày nay nữ quan bị một nhà ba người Chu gia làm cho sợ tới mức không dám bước vào thiên điện rốt cuộc cũng run rẩy mà bò ra, ôm quyển cung quy nói: “Phi tần mỗi ngày vào buổi sáng phải hướng hoàng hậu thỉnh an, mùng một mười lăm hoàng thượng cần phải nghỉ ngơi trong cung hoàng hậu……”
Chu Huyên rũ mắt trầm tư một hồi, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Mùng một mười lăm, ai chờ được đến mùng một mười lăm. Không tồi, mấy tên kia thật quá nhàn rỗi, nhàn rỗi đến mức có thời gian rảnh chạy đến Văn Đức Điện……” Khóe miệng Chu Huyên lộ ra một nụ cười nhạt, đáy mắt lại một mảng hàn ý, liếc nhìn nữ quan kia một cái: “Cho người truyền lời đến các cung, ta hoàng hậu muốn nghiêm túc chỉnh đốn lại không khí hậu cung, để cho bọn họ mỗi ngày sau khi hạ triều đều phải tiến cung thỉnh an ta, ai dám không tới liền ấn theo cung quy xử trí!”