Lúc đại quân tiến vào đô thành Nam Cương, cờ xí đầu tường đã đổi thành hoàng kỳ Đại Hạ. Dưới thành tiếng kêu than vang dậy khắp trời, thi thể đầy đất, nhưng lại là thi thể của người Nam Cương. Triệu Duyên đã bị Tạ Nhân gϊếŧ chết, mà tàn quân đưa linh cữu Triệu Duyên hồi kinh đô lại bị chặn ở dưới cổng thành của chính mình, còn bị hàng loạt mũi tên từ trên cao bắn xuống sát thương. Một số ít tướng sĩ có tâm rút khỏi kinh thành, sau lưng lại bị đại quân nam chinh của Tuyên đế tiêu diệt.
Tuyên đế giục ngựa tiến lên phía trước đại quân, mắt không chớp mà nhìn cảnh tượng phía trước, tinh quang trong mắt lưu chuyển, mỏi mệt mấy ngày nay do hành quân ngày đêm phút chốc đều biến thành hư không.
Sau khi vào thành, Từ Văn Chiêu liền đem vương tộc cùng hậu cung Nam Cương giải đến trước mặt Tuyên đế, thỉnh hắn xử trí. Tuyên đế tùy ý xem qua những người này, phân phó: “Cứ theo tiền lệ Tây Nhung, nam tử vương tộc thành niên tất cả xử tử, nữ quyến cùng nam đồng dưới mười tuổi áp giải về kinh thành. Từ tướng quân tạm thời trú quân nơi đây, làm Nam Cương quận thủ. Lại phái binh tây hạ, phối hợp với Khê Lệnh đoạt lấy Quế Lâm, Tượng Quận, hợp cùng Nam Cương thành một khối, toàn bộ sẽ nằm dưới quyền quản lý của Từ tướng quân.”
Từ Văn Chiêu tuân mệnh, thay Tuyên đế dọn dẹp hành cung, lại an bài thức ăn cùng chỗ nghỉ ngơi cho đại quân. Nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, Tuyên đế liền gọi Ân Chính tới, muốn y sớm ngày đem binh hồi Trung Nguyên, bình định những kẻ tác loạn tại quận Trường Sa.
Ân Chính hỏi: “Bệ hạ cùng Tạ tướng quân muốn ở lại Nam Cương mấy ngày, hay là cùng thần một đường trở về?”
Tuyên đế nói: “Nam Cương đã định, trẫm ở lại đây cũng vô ích. Chỉ để lại người cùng Từ tướng quân thu phục Quế Lâm, Tượng Quận, tất cả binh sĩ còn lại đều mang về bổn quốc đi.”
Ân Chính có chút do dự trong lòng, khuyên nhủ: “Bệ hạ ngày đêm hành quân, đã thập phần mệt mỏi, Tạ tướng quân lại bị thương lẫn hao tổn tinh thần, không bằng nghỉ ngơi mấy ngày. Còn về loạn ở Trường Sa, bất quá chỉ là một quận, có thần mang binh trở về bình loạn là đủ, thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại.”
Tuyên đế xác thật mệt mỏi chưa thể khôi phục, nhưng hắn nhìn hai má Ân Chính lõm xuống thật sâu, liền cảm thấy chính mình cũng không tính là quá mệt mỏi, cảm khái mà cười nói: “Xuất chinh mấy tháng, có ai không mệt? Những phản tặc đó chặt đứt đường lui của trẫm, khẳng định không phải vì chút lợi lộc nho nhỏ. Bọn họ dám làm loạn như vậy, chính là bởi vì trẫm không ở Hạ quốc, đãi trẫm trở về, bọn họ tự nhiên không thể làm thành chuyện gì lớn.”
Tâm ý hắn đã quyết, xử lý vương tộc Nam Cương xong liền theo đại quân hồi trình.
Không có quân Nam Cương quấy nhiễu, một chuyến quay về này liền nhanh đến bất ngờ. Không quá mười ngày, đại quân đã về tới Dương Sơn Quan, lại không giống như dự đoán bị người ngăn trở.
Dương Sơn Quan vô cùng sạch sẽ, tướng thủ quan là Từ Thanh cõi lòng đầy kính sợ mà nghênh đón đại quân tiến vào. Từ Thanh vừa thấy Tuyên đế liền quỳ xuống hai đầu gối, nước mắt nước mũi giàn giụa khóc lóc kể lể: “Long thể của bệ hạ quả nhiên không có việc gì, đều là lão tặc Uyển Lăng Vương kia bịa đặt nói dối, dấy binh mưu nghịch, muốn dồn bệ hạ cùng đại quân vào chỗ chết, cũng may Hiền phi nương nương nhìn thấu âm mưu của lão, gϊếŧ chết nghịch vương, ta mới có thể nghênh đón thánh giá……”
Tạ Nhân ở bên cạnh an tĩnh mà nghe, lúc nghe được hai chữ ‘Hiền phi’ bỗng nhiên mặt đầy nghi vấn mà nhìn Tuyên đế liếc mắt một cái. Tuyên đế lòng đầy kinh ngạc khϊếp sợ, cũng không chú ý tới ánh mắt Tạ Nhân, nhíu mày hỏi: “Uyển Lăng Vương mưu phản? Y bất quá là tông thất bàng chi, mấy năm nay vẫn luôn yên ổn sống ở đất phong……”
Trong đầu Tuyên đế chợt lóe linh quang, bỗng nhiên thông suốt vấn đề, hừ lạnh một tiếng: “Lòng người quả thật như rắn muốn nuốt voi*. Đó là tôn nhi của trẫm…… Mà thôi, ngươi nói cho trẫm biết Phượng khanh làm thế nào gϊếŧ được Uyển Lăng Vương?”
[*ý chỉ lòng tham không đáy, không biết tự lượng sức mình.]
Từ Thanh tuân mệnh, lau khô nước mắt trên mặt, chậm rãi nói về việc làm của Phượng Huyền ở quận Trường Sa.
Phượng Huyền ngày đó ra kinh liền thẳng tiến đến Trường Sa, y mang theo ít người, ngựa lại nhiều, ngày đêm lên đường, so với Tuyên đế bị cản trở trì trệ ở trong thành Nam Cương, thời gian liền ngắn hơn rất nhiều, hơn nửa tháng sau đã chạy tới quận Trường Sa. Lúc ấy Uyển Lăng Vương đã suất quân tiến vào chiếm đóng, bắt giữ đám người Phó Tương cùng quân lương, canh phòng nghiêm ngặt trong thành.
Phượng Huyền mang theo đoàn sứ giả dừng ở ngoài thành, cầm thánh chỉ kêu người mở cửa thành, chính mình mang theo hơn mười thân vệ tiến vào thành, lại kêu mấy trăm tướng sĩ đi theo ở ngoài thành chờ tập kết. Ngoài ra, trước lúc đi gặp Uyển Lăng Vương, y đã an bài người cầm thánh chỉ đi gặp Võ Lăng quận thủ, kêu hắn triệu tập binh mã, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp, một kích nhổ cỏ tận gốc.
Phượng Huyền ở trong triều vốn là Trung Thư xá nhân tiến thân thành ngự tiền thị độc học sĩ. Dù sau này Tuyên đế đã lệnh cho y thống lĩnh Ngự lâm quân, nhưng lúc cố sự phong phi diễn ra, người trong thiên hạ chỉ nghĩ cái chức thống lĩnh Ngự lâm quân của y là do Tuyên đế sủng hạnh mới ban cho. Uyển Lăng Vương chỉ biết y là một văn thần nhu nhược, ủy thân hầu vua, không đem y để vào trong mắt, quả nhiên thả cho y vào thành.
Sau khi vào thành, Uyển Lăng Vương liền sai binh lính đem y giam lỏng, cũng không gặp y. Phượng Huyền cầm trong tay thánh chỉ để trống, một mặt nghĩ biện pháp tìm hiểu tin tức của Tuyên đế, một mặt ở trong phòng suy nghĩ viết chiếu thư, an bài ám sát Uyển Lăng Vương xong thì nên làm thế nào để thu nạp phản quân.
Nhưng không đợi y chuẩn bị sẵn sàng, liền nghe được tin tức Tuyên đế băng hà.
Tin tức truyền đến bởi một binh sĩ giam lỏng y. Lúc nghe được tin này, Phượng Huyền cũng không tin tưởng, mày không nhăn lấy một cái, chỉ đối với binh sĩ kia nói: “Bệ hạ từ khi đăng cơ tới nay, mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp. Ngươi không biết báo đáp hoàng ân thì thôi, lại còn theo nghịch vương mưu phản, muốn ở trước mặt ta nguyền rủa bệ hạ, không sợ tương lai trời cao giáng phạt hay sao?”
Binh sĩ kia đè thấp thanh âm, lặng lẽ nói: “Ta xem ngươi đáng thương mới nói cho ngươi sự thật ― Uyển Lăng Vương là thân tổ phụ của hoàng thái tôn, tin tức hoàng đế băng hà vừa truyền ra, hoàng thái tôn liền sẽ đăng cơ kế vị, hoàng thái tôn tuổi lại nhỏ, đến lúc đó chuyện thiên hạ không phải đều nghe theo Vương gia hay sao? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại thế tử đã vào kinh, chỉ cần gặp được hoàng thái tôn……”
Phượng Huyền “Ong” một tiếng trong đầu, thật hối hận bản thân lúc ra đi mang theo quá nhiều binh lực, không để lại nhiều quân binh giúp Thuần Vu Gia thủ vệ kinh sư. Y cũng không tin Tuyên đế sẽ xảy ra chuyện, nhưng nghĩ đến Uyển Lăng Vương thế tử không biết đã mang bao nhiêu nhân mã vào kinh, liền lo lắng không biết thủ vệ ở kinh thành có bảo vệ được Thuần Vu Gia tay trói gà không chặt cùng tiểu hoàng tôn hay không.
Mặc kệ y thừa nhận hay không thừa nhận, hai người này đều là người Tuyên đế cực kỳ coi trọng, nếu bọn họ xảy ra chuyện ngay trong kinh, nguyên nhân lại bởi vì y không ở đó thủ vệ kinh thành, tương lai y biết phải đối mặt với Tuyên đế như thế nào đây! Uyển Lăng Vương thế tử là phụ thân của hoàng thái tôn, vạn nhất có người tin Tuyên đế đã băng hà, vì lấy lòng phụ thân của hoàng đế tương lai, tự ý mở cổng thành, để cho đại quân của hắn vào thành……
Phượng Huyền rốt cuộc đứng ngồi không yên, từ trong hành lý tùy thân lôi ra một cuộn thánh chỉ để trống, vung tay viết xuống, tay cầm thánh chỉ liền hướng ngoài cửa xông ra. Y còn nhớ phải làm bộ như văn nhân tay trói gà không chặt, lúc bị thị vệ ngoài cửa chặn lại cũng không đánh trả, chỉ hướng mọi người nghiêm mặt nói: “Phụng ý chỉ của hoàng hậu, kêu Uyển Lăng Vương lại đây tiếp chỉ. Hiện tại Hạ quốc vẫn là do hoàng hậu lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự vụ, hắn muốn để hoàng thái tôn đăng cơ, vẫn phải cần sự ủng hộ của hoàng hậu!”
Nháo được một lúc, Uyển Lăng Vương quả nhiên cho người đem Phượng Huyền thỉnh tới chính sảnh, giả bộ thần sắc bi thương, cầm khăn tay chấm chấm mí mắt nói: “Bệ hạ nam chinh bất hạnh gặp chuyện, hiện giờ táng thân nơi dị quốc, lão phu cũng hết sức bi thống, đang chuẩn bị lãnh binh nam hạ đoạt lại di thể của bệ hạ, nhất thời vội vã, không thể nghênh đón Hiền phi…… nương…… đại nhân, thỉnh đại nhân thứ tội.”
Phượng Huyền mặt trầm như nước, mắt lạnh nhìn hắn giả ngu, trong tay cầm thánh chỉ đứng ở trong sảnh. Uyển Lăng Vương thấy y không dao động, liền đem khăn tay bỏ xuống, hướng người bên cạnh liếc mắt một cái, kêu thủ hạ đem thánh chỉ trong tay Phượng Huyền tiếp nhận. Phượng Huyền nói: “Chậm đã, đạo ý chỉ này là hoàng hậu giao cho ta, muốn ta tự tay giao cho Vương gia, không cần phiền đến tay kẻ khác. Uyển Lăng Vương nghe chỉ!”
Uyển Lăng Vương tuy không tình nguyện, nhưng hắn còn chưa dựng cờ tạo phản, trước mặt một hoàng phi như Phượng Huyền nhìn thế nào cũng thấp hơn một bậc, cuối cùng đành miễn cưỡng quỳ xuống. Phượng Huyền đi đến trước mặt hắn, chậm rãi mở ra thánh chỉ, thẳng đến một khắc cuối cùng, lộ ra một thanh chủy thủ cực kì sắc bén.
Ngón tay y vừa lật, liền cầm lấy chủy thủ kia, hướng về đỉnh đầu Uyển Lăng Vương đâm xuống. Trong phòng tuy đều là thị vệ tâm phúc của Uyển Lăng Vương, nhưng luận võ công đều so không được với Phượng Huyền, đợi cho thị vệ bên cạnh rút kiếm lao tới, Phượng Huyền đã đem chủy thủ cắm thật sâu vào huyệt Đại Chùy* của Uyển Lăng Vương. Động tác của y cũng không ngừng, trong nháy mắt liền đem trường kiếm của tên thị vệ cách y gần nhất thu vào trong tay, nước chảy mây trôi gϊếŧ một lúc năm sáu thị vệ của Uyển Lăng Vương.
[*huyệt Đại Chùy
là một huyệt nằm dưới đốt sống cổ thứ 7 sau gáy.]
Đợi trong phòng không còn người sống, y mới cắt lấy đầu Uyển Lăng Vương, cầm theo đầu người đi ra ngoài cửa, giơ lên thánh chỉ, cao giọng quát: “Uyển Lăng Vương đại nghịch mưu phản, bổn cung phụng ý chỉ hoàng hậu đến diệt trừ phản tặc. Tặc nhân đã chết, kẻ nguyện ý đầu hàng sẽ không bị luận tội!”
Gϊếŧ Uyển Lăng Vương xong, Phượng Huyền cũng không dám ở lại Trường Sa lâu hơn, trước tìm được Phó Tương, lại phái người mở rộng cửa thành, dẫn Ngự lâm quân tới khống chế thế cục. Đợi cho Võ Lăng quận thủ dẫn quân vào Trường Sa, y liền giao việc cứu giá lại cho Phó Tương, chính mình mang theo Ngự lâm quân vội vã chạy về kinh thành.
Cục diện đã ổn thỏa, Phó Tương liền dẫn người dọc theo lộ tuyến ban đầu của đại quân truy quét thủ hạ còn sót lại của Uyển Lăng Vương, thành ra lúc Tuyên đế dẫn quân trở về, cũng không gặp được Phó Tương.
Tuyên đế nghe được liên tiếp thở dài, nói với Từ Thanh: “Trẫm đã hiểu, khanh phái người đuổi theo Phó khanh, trẫm còn phải quay về kinh thành, để tránh có biến.”
Tạ Nhân yên lặng vươn tay, ở dưới bàn nhéo Tuyên đế một phen, đợi Từ Thanh lui xuống xong mới nói: “Lúc trước Phượng lang và ta cùng vào kinh, hiện tại hắn đã được phong Hiền phi, quả nhiên có chỗ hơn người. Chỉ có điều hoàng thái tôn là thân tôn tử của Uyển Lăng Vương, tương lai bệ hạ nên đối đãi nó như thế nào?”
Tuyên đế trở tay cầm lấy tay y, trong lòng cũng một mảng ảm đạm: “Trẫm dốc lòng giáo dưỡng hoàng thái tôn lâu như vậy, hiện giờ xảy ra chuyện này, trẫm chỉ sợ tình cảm giữa trẫm và nó khó tránh khỏi bị thương tổn. Bất quá nó đã là hoàng tôn của trẫm trên danh nghĩa, lại vẫn luôn ở trong cung, cùng đám phản tặc kia tuyệt đối không có quan hệ.”
Tạ Nhân hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm Tuyên đế, muốn nói lại thôi.
Y vốn không phải muốn hỏi về chuyện hoàng thái tôn, mà là muốn biết vị Phượng Hiền phi kia cùng Tuyên đế tình cảm thế nào. Bất quá Tuyên đế chỉ đề cập tới hoàng tôn, xem ra tình cảm cùng Phượng Huyền cũng chỉ như vậy ― ngay cả khi Tuyên đế thật sự sủng ái Phượng Huyền, cùng y lại có quan hệ gì? Y không phải nữ tử chỉ biết dựa vào sủng ái để tồn tại trong thâm cung, nếu Tuyên đế không tới tìm y, y vẫn có thể đi tìm hắn.
Nhưng thật ra không cần thiết phải dùng tới sức mạnh, dù sao Tuyên đế cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt y, chỉ cần y hơi cường ngạnh một chút là đâu lại vào đấy.
Tạ Nhân dọc theo đường đi đều cân nhắc mức độ ‘cường ngạnh một chút’ cho đúng mực này, bất quá việc lên đường cũng quan trọng, bọn họ trước mang theo kỵ binh trở về, ban ngày phải cưỡi ngựa, buổi tối cũng không thể làm cái việc kia, bởi vậy ‘mức độ cường ngạnh đúng mực’ còn chưa có đem ra thí nghiệm.
Nhưng trên đời này quả thật có quá nhiều chuyện trùng hợp, lúc bọn họ chạy đến Hán Trung thì đυ.ng phải Phượng Huyền đang hướng về kinh thành. Phượng Huyền tuy rằng xuất phát sớm hơn so với Tuyên đế, nhưng đám người của Tuyên đế lúc hồi kinh lại mang theo nhiều ngựa, thay phiên đổi ngựa để cưỡi, thời gian chạy trên đường so với Phượng Huyền ngắn hơn rất nhiều, mới qua Hán Trung liền đυ.ng phải y.
Đội sứ giả đi cùng Phượng Huyền đã sớm bị ném lại Trường Sa, hiện tại trên người y chỉ mặc một thân thường phục, sắc mặt đen như than chì, cằm cũng dài ra, đang ở bên ngoài khách điếm chuẩn bị ngựa. Tuyên đế đối với dáng người của y quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, không cần nhìn đến khuôn mặt, chỉ dựa vào thân hình liền nhận ra là y, cách một khoảng rất xa cao giọng hô lên: “Phượng khanh ――”
Phượng Huyền lỗ tai cực thính, nghe được thập phần rõ ràng, lại không dám tin tưởng thanh âm kia thật là Tuyên đế, ôm một tia hy vọng nặng trĩu, chậm rãi quay đầu lại. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua một cái, y lập tức xác định, một thân tuyết trắng trường bào ở phương xa kia, rõ ràng chính là Tuyên đế. Phượng Huyền kích động lôi kéo ngựa xoay vài vòng tại chỗ, rồi giơ roi phóng ngựa chạy như điên trên phố xá sầm uất.
Y rốt cuộc hiểu rõ cái cảm giác khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Tuyên đế phóng ngựa chạy như điên, thậm chí mặc kệ có thể đυ.ng phải người qua đường hay không. Thật sự là khi người ta chờ đợi ai đó quá lâu, sẽ vô pháp khống chế tình cảm của chính mình, cũng vô pháp khống chế hành vi của chính mình, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm là được nhìn thấy người ấy.