Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 4: Kiếp trước, Cô tất cả đều sai

"Tôi hỏi một lần nữa, bà có để cho tôi trở về cái nhà này không?! Nếu như không, tôi liền lập tức đi ngay, khoản tiền kia, bà cũng đừng mơ tưởng nữa."

Bên ngoài phòng, Văn Đình Tâm lớn tiếng uy hϊếp một trận, giọng nói rất lớn.

Trong phòng, mẹ kế Từ Kiến Bình cắn chặt răng, nén giận dậm chân, "con nhỏ chết tiệt kia, ai cho mày dũng khí nói điều kiện cùng tao?! Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày còn muốn độc chiếm khoản tiền kia, tao thách mày, không có cửa đâu!"

"Tôi cũng không có thách bà, đừng tưởng dấu được tôi nhiều năm, tôi sẽ không biết tồn tại số tiền kia". Một tay chống nạnh, Văn Đình Tâm không cam lòng yếu thế nói, "Tôi cũng không muốn có số tiền kia, nhưng nếu bà khiến tôi nóng giận, tôi đành phải đi lấy tiền. Một đồng cũng không cho bà!"

Khoản tiền kia, Từ Kiến Bình xác thực giấu giếm vô cùng tốt, ở kiếp trước, Văn Đình Tâm biết lúc biết đến số tiền kia, bọn họ đã tiêu sạch .

Nhưng mà, hiện tại đưa ra số tiền kia, cũng là cứu mạng cho mình một chút. Nếu không, cô mà muốn trở về nơi này ở, tối thiểu sẽ bị hai người đánh đập. . .

"Mày, mày con bé chết tiệt kia! Nhìn tao đi ra đánh chết mày!" Buồn bực nói một câu, Từ Kiến Bình mãnh liệt đẩy cửa.

Mà tại bên ngoài, Văn Đình Tâm cũng siết chặt nắm cửa, chống lại.

Cửa chính, rung lên mãnh liệt. . .

Một giờ sau, hai bên đã cãi rất lâu, cuối cùng, Từ Kiến Bình buông lỏng tức giận xuống trước.

"Hô ~" thở phì phò, Văn Đình Tâm gõ cửa chính, biết rõ Từ Kiến Bình đã bị mình làm giảm bớt tức giận, đây chính là thời điểm thương lượng , "Mẹ kế à, chúng ta không cãi nữa, chúng ta trò chuyện một chút. Được không?"

Tiền đều cho mẹ hết, con có thể đấu với mẹ sao?!

Rời nắm cửa chính một chút, Từ Kiến Bình khó chịu nói, "Mày trước tiên hãy mở cửa "

"Mẹ có bảo đảm, sau khi con mở cửa, sẽ không đánh con!"

"Chao ôi, Tao đánh mày thì sẽ phạm pháp nha!" Giơ cánh tay lên muốn tức giận, nhưng nghĩ đến khoản tiền kia, lại yếu ớt hạ xuống, "Được, không đánh, hãy mở cho tao vào."

Thương lượng xong, Văn Đình Tâm buông tay mở cửa.

Bước vào trong phòng đầu, Từ Kiến Bình hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, xoay người, "Còn không vào đi! Vẫn chờ tao mời vào sao!"

Hé miệng ra nói, sau đó đành buông tha cho cô. . .

Ở sau lưng cô giả làm gương mặt quỷ, sau đó cất bước đi vào.

"Đồ tiện chủng chạy ra ngoài một chuyến bao nhiêu năm tao nuôi tốn cơm, tất cả đều quên hết "

Mắng mắng thêm một lúc, Từ Kiến Bình cuối cùng vẫn là không động thủ. Hai người ở cạnh bàn ăn ngồi xuống ghế.

"Chuyện tối ngày hôm qua, con có lời muốn nói, "

"Chuyện tối ngày hôm qua, tao coi như mày không làm" chận lại lời nói của Văn Đình Tâm, Từ Kiến Bình ngoài ý muốn không so đo.

Kỳ thật, chính Từ Kiến Bình cũng biết tối qua là do Cao Tài bày trò, bà chỉ là không thể tức giận với Cao Tài, nên mới ra sức đánh Văn Đình Tâm để hết giận.

Hiện tại không làm được gì, Văn Đình Tâm đã biết chuyện tiền bạc, làm cho bà không thể trút giận.

"Nhưng là, tiền không thể thương lượng! Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, khoản tiền kia, đều phải là của tao!" Gõ bàn, Từ Kiến Bình nói, nghe vào tai cũng rất có lý. . .

Cái lý ngang ngược. . .

"Dừng " kêu một tiếng, Từ Kiến Bình ánh mắt sắc bén liếc cô một cái, "Được rồi, được rồi, chỉ cần mẹ không đánh tôi, không mắng tôi, cùng tôi ở vui vẻ, tiền kia liền cho mẹ ."

Cũng không phải là chưa biết tính cách bà, nói thật, cha cô lưu lại khoản tiền kia, thời kỳ ở kiếp trước, bị tiêu mất Văn Đình Tâm thật đúng là rất bực tức. Cô đã từng nghĩ là nếu đi kiện tại tòa cô cũng có thể lấy lại được hơn năm sáu con số.

"Tao không thể đánh mày, mắng mày đúng không?!" Từ Kiến Bình trừng mắt, "Con bé chết tiệt kia mày học được câu này từ đâu ~ còn dám cùng tao nói điều kiện phải không? Về sau có phải là không cần làm việc, để cho tao phải hầu hạ mày? !"

"Tôi chỉ có hai điều kiện, cũng không khó đúng không." Kéo kéo áo, Văn Đình Tâm thực sự lười cùng bà tính toán, cúi đầu kéo xem quần áo mình đã rách nát, "Trước tiên tôi đi thay quần áo, đợi lát nữa sẽ đi làm việc, được chưa!"

Lắc đầu, "Chậc chậc" hai tiếng đứng dậy, thời điểm đi qua người Từ Kiến Bình, còn vỗ vỗ bả vai của bà, "Nữ nhân không nên tức giận, nếu không sẽ nhanh già."

Ba mươi hai tuổi tính cách lão luyện đã lộ rõ.

"Chao ôi, mày còn có gan rủa tao, có phải không?!" Xoa bả vai, Từ Kiến Bình quay đầu lại nhìn chòng chọc bóng lưng cô trở về phòng, lông mày dựng lên, "Cái con nhỏ chết tiệt kia, hôm nay sao dám cùng tao nói như vậy? !"

Văn Đình Tâm con nhỏ kia, thời gian qua hết sức nghe lời, nếu là trước kia, nói cái gì nghe cái đó. . .

Thế nào hôm nay vừa về liền thay đổi, dám cùng bà nói điều kiện? Còn dám chủ động chụp vai bà? Tính tình này, thật là con mẹ nó thay đổi nha!

Chẳng lẽ là, cô ở bên ngoài phát sinh chuyện gì, bị một tiểu tặc tử xúi bậy? !

"Bị sét đánh sao? Người này dường như thay đổi?!" Tròng mắt đảo quanh hai vòng, Từ Kiến Bình mở miệng nói, "Con nhỏ chết tiệt kia, đợi lát nữa đi giao hàng đi, buổi sáng không giao xong thì cũng đừng ăn cơm!"

"Biết rõ" Tiếng vang trả lời, Văn Đình Tâm đi tới phòng cũng không quay đầu lại.

Cái nhà này không lớn, nhưng cô vẫn có một gian phòng riêng - - vài m² một ít đồ lặt vặt.

Tiến đến gian phòng này cô phải che mũi , gần đây thời tiết ẩm ướt, trong phòng toàn là mùi nấm mốc, vài chục năm chưa ở đây, cảm giác trong lòng chua xót lại. . .

Mới nghĩ đến, trước kia cô có một thời kỳ đã khốn quẫn như vậy.

"Ai" thở dài một hơi, cởϊ áσ khoác của Nam Thế Dương xuống, đang muốn treo lên, chợt, ở trong túi mò phải một tấm thẻ vàng.

Tấm thẻ kia, đúng là lúc trước Nam Thế Dương móc ở trong túi rất lâu nhưng không thấy . . .

"Thẻ đặc thù của xã hội, người được chiếu cố Nam Thế Dương, điện thoại liên lạc: xx" đặc điểm mặt cao, gầy. Thật khó hiểu, "Quái, hắn thế nào lại cần phải chiếu cố đặc thù?"

Nhìn không ra, người kia tuổi trẻ đang sinh long hoạt hổ thì có chỗ nào đặc thù. . .

Cẩu huyết? Điên cuồng? Bệnh tim? Hay là, bệnh tâm thần? !

"Chẳng lẽ, hắn ở phương diện khác có gì thiếu sót?" Nhìn nghiêng qua đầu, cẩn thận cầm lấy thẻ chứng minh trong tay.

Xem không hiểu, cũng không thể giải đáp, muốn trách, chỉ có thể trách cô kiếp trước đối với hắn quá lạnh nhạt, đều là nhìn cũng không muốn hìn hắn nhiều thêm một cái. . .

Cho nên, rất nhiều chuyện về hắn, kể cả bệnh trên thân thể không tiện nói ra của hắn, cô đều không biết gì cả.

Cho đến khi hắn đã chết, cho đến thời điểm khi cô sắp xếp lại di vật của hắn, mới biết được, thực ra tiểu tử kia, yêu cô mười bốn năm. . .

Mà trong cuốn nhật ký, cô lật lui, lật tới ba lần.

Ân hận cùng tự trách muốn sâu tận xương tủy, trận hỏa hoạn kia đột nhiên tới cô liền được giải thoát. Dù cho biết là có người cố ý phóng hỏa, cô cũng chỉ ngơ ngác ngồi ở trong lửa, ôm bản nhật ký kia, chờ chết. . .

Có thể là bởi vì cái loại áy náy đó khắc quá sâu. . .

Cảm giác mình giống như ác quỷ tàn nhẫn, gϊếŧ chết thiếu niên ngây thơ, giày vò hắn trong cuộc sống gia đình, dùng mười năm hôn nhân, miễn cưỡng đem hắn ép chết. . .

Ngửa đầu, nhìn xung quanh không gian nhỏ hẹp, cảm xúc làm cho ngực cô đau đớn.

Văn Đình Tâm biết rõ, là Nam Thế Dương từ nơi này đem cô tới thành phố, an bài công việc cho cô, làm cho cô có cơ hội tiếp tục học tập. Cô trùng sinh lại sẽ mang tất cả đều thay đổi vì Nam Thế Dương. . .

Nếu như không phải là lần đó có hiểu lầm, có lẽ, cô ngày xưa sẽ cảm kích Nam Thế Dương như lúc mới gặp. . .

Đáng tiếc, lần đó hiểu lầm, làm phá hủy tất cả. . .

"Ai ――" nghĩ tới đây, thở dài liên tục, ngực giống như bị đè lên một tảng đá lớn.

Kiếp trước, là cô có lỗi với hắn.

Hiện tại, cô trở lại năm mười tám tuổi, trở lại ngày mới quen hắn. Đây không phải là một lần nữa cho cô cơ hội làm lại từ đầu sao. . .

"Cho nên, bây giờ bắt đầu một lần nữa, tôi sẽ cố gắng đối tốt với anh, sẽ đem hết toàn tâm toàn lực đền bù tổn thất cho anh. Đời này, nhất định sẽ không để cho anh hận tôi!" Siết chặt tấm thẻ, lòng bàn tay nắm chặt chứng minh quyết tâm kiên định của cô.

Một hồi lâu, buông tay ra, nhìn tấm thẻ của Nam Thế Dương, cô nhẹ nhàng chạm môi, "Tiểu tử, sớm một chút tới đón tôi!"

"Con nhỏ chết tiệt kia, thay quần áo còn lẩm bẩm cái gì! Có muốn đi giao hàng hay không đây!"

"Vâng!" Hướng ngoài cửa ném một ánh mắt khinh thường, Văn Đình Tâm oán hận đứng dậy.

Lập tức, một đời tinh anh phải đi chợ rau giao hàng . . .

Mặc dù không cam tâm, nhưng nghĩ tới tất cả cũng là vì Nam Thế Dương, cô nhịn!

Mà ở một chỗ khác trong thành thị, cậu nhóc đang đi về nam gia, đúng là không làm cho cô thất vọng. . .