Edit: Cải Trắng
" Xin chào quý khách, hiện tại nhiệt độ bên ngoài đang là 39 độ, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh xuống sân bay, xin mọi người chú ý an toàn..."
Máy bay đang dần dần hạ thấp, lăn bánh trên đường băng rồi từ từ ngừng lại. Lúc này, bên trong sân bay, đang có rất đông người cầm những banner to đùng đợi đón ai đó.
Lúc này, một người ăn mặc vô cùng thời trang, đeo kính râm, xuất hiện.
" A A A A A Đặng Đặng. " Âm thanh của những bạn fan nữ ở đó bỗng cao vυ't lên, di động đã sẵn sàng giơ cao chụp ảnh, trong nháy mắt tất cả liền trở nên nhốn nháo.
Không biết ở đâu xuất hiện những anh chàng vệ sĩ mặc tây trang đen, vây xung quanh tạo thành vòng bảo vệ cho người kia, đi qua khỏi đám đông này, những bạn fan nữ kia vẫn cố sống cố chết mà giơ điện thoại ra: " Đặng Đặng! Đặng Đặng! "
Người kia đeo khẩu trang, tay ôm bó hoa, được những vệ sĩ che chở cho đi ra khỏi vòng vây đám đông.
Lúc này góc sân bay chỗ đó toàn người là người, cả đám đông phải hơn trăm người, tiếng hét từ chỗ đó vang ra rất xa, chưa kể những hành khách khác trong sân bay cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn, cũng sẽ lôi điện thoại ra đứng chụp.
" Ai, người mới tới kia là ai vậy. " Cô hỏi người bạn bên cạnh mình trong khi cô vẫn còn đang mải chụp hình.
Người bạn bên cạnh cũng cầm điện thoại chụp liên tục, xong vẫn cảm thấy mình quá thấp liền nhón mũi chân lên: " Tớ đâu có biết là ai đâu. "
Trên đầu Tô Tô như có vài cái hắc tuyến, người không quen biết thì tại sao hai bọn cô lại ở đây chụp làm gì?
Đang định cất điện thoại di động đi thì đúng lúc một lực mạnh nào đó đã đυ.ng trúng vào cổ tay cô khiến cho cô làm rơi luôn cả điện thoại.
" Súc vật. " =))
Tô Tô không kìm được mà trực tiếp chửi người, chiếc điện thoại màu đen bay ra giữa không trung, bay thành một đường cong đẹp mắt rồi rơi thẳng xuống đất, văng ra xa dừng lại ở trước đôi giày cao gót.
Cô mới mua cái máy này đó.
Tô Tô chẳng còn quan tâm ai gây ra chuyện này nữa, chỉ vội bước lên nhặt lấy điện thoại, người phụ nữ đó ngồi xổm xuống, lấy chiếc điện thoại di động xong đưa cho cô, cái lắc tay nơi cổ tay trắng nõn tạo nên tiếng động vui tai, phản chiếu ảnh sáng bạc: " Cẩn thận nhé. "
Âm thanh thật dễ nghe...
Tô Tô sửng sốt một chút xong mới nhận ra mà lấy lại điện thoại di động của mình: " Cảm ơn, cảm ơn cô..."
Giờ có cảm giác như...Cái điện thoại di động mình mua cũng tốt số thật, lại còn có thể rơi vào tay một người ưu nhã, cao quý tới như vậy, cô chọn điện thoại tốt tới vậy sao?
...
" Sao rồi? " Bạn của cô cũng đi tới bên cạnh, hỏi.
Tô Tô lúc này mới hồi phục lại tinh thần, kiểm tra lại chức năng của điện thoại, không bị hỏng hóc gì cả, các file giữ liệu cần thiết vẫn còn, cô quơ quơ điện thoại cho bạn mình nhìn, ý bảo điện thoại không làm sao cả.
Cũng may là điện thoại của cô chất lượng tốt, cô lại còn phản ứng nhanh không thì cái máy của cô chỉ qua hai phát giẫm vào thôi là không biết nó thành cái dạng gì luôn rồi.
Thật tốt.
Cô vừa đi cô vừa phát một tin mới trên weibo. Weibo Mỹ Mỹ Tô Tô: " Vừa mới ở sân bay...Đột nhiên cảm thấy sản phẩm trong nước thật là tốt. "
Cảm ơn tiểu thư.
...
Năm nay mùa hè đặc biệt nóng nực.
Mới vừa ra khỏi cửa sân bay liền cảm nhận được luồng nhiệt nóng ập tới, cô liếc mắt nhìn xung quanh, những chiếc xe taxi đỗ ở đây cũng cảm thấy mệt mỏi, chả còn chút tinh thần nào mà chào đón khách.
Ôn Nhan thở một hơi, xong kéo kéo lại khẩu trang, cô quét mắt nhìn một lượt thấy ở phía xa có một người đàn ông bụng phệ đang vẫy vẫy tay với cô.
" Tiểu La đâu? " Người đàn ông kia đem hành lý của cô cất vào cốp xe, sau đó ngồi vào trong xe, mở điều hòa lên: " Sao lại không đi theo em? "
Đây là người hắn mới ký hợp đồng, cô gái này là học trò cưng của vợ hắn, lúc trước hắn lôi kéo cô bé theo con đường này làm thiếu chút nữa hắn bị vợ đuổi luôn ra khỏi nhà.
Lần này đưa cô ra ngoài chỉ là đi chụp ảnh cho bộ phim sắp tới, là một bộ phim thể loại tiên hiệp, cũng không phải làm gì lớn lắm. Tiểu La là trợ lý của cô.
Ôn Nhan bỏ mũ ra và kéo khẩu trang xuống phía dưới cằm, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái hơn hẳn: " Bạn trai Tiểu La xảy ra chút chuyện, em cho cô ấy đi về trước rồi, dù sao thì ở sân bay cũng không có việc gì cần tới. "
Cô cười: " Em cũng không phải người yếu ớt gì, cũng không tới nỗi đó đâu. "
" Cái gì mà không tới nỗi. "
Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, vẻ mặt hơi bất mãn, còn cô cũng chỉ biết cười, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt đào hoa hơi cong lên khi cười, một thân khí chất thanh thuần, trong xe dù có tối cũng không che được ánh hào quang của cô.
Đây đúng là gương mặt trời sinh dùng để làm nghề này.
" Sau khi tới thời gian quảng bá bộ phim, em tuyệt đối sẽ nổi lên. " Hắn nói vô cùng chắc chắn, bắt đầu quay tay lái.
" Những tin vịt em không cần quá để ý, loại thủ đoạn này thấp quá, nói em dùng quy tắc ngầm cũng kệ bọn họ, lúc nổi rồi thì quay lại đánh bọn họ sưng mặt. "
Nghĩ cô là người mới, sợ cô không chịu được những lời gièm pha của người khác, hắn liền phân tích: " Đinh Linh địa vị không cao, thủy quân cũng không nhiều, chỉ cần quan tâm tới những người qua đường, còn những việc tai tiếng tự nó sẽ dần sáng tỏ, Đinh Linh lần này làm việc quá muộn..."
Bộ phim lần này cô nhận là bộ phim được làm lại, ngày mai bắt đầu phát sóng.
Nếu như trong thời gian dài mọi chuyện có thể tự sáng tỏ, thì mọi người sẽ có ấn tượng.
Nhưng hiện tại bây giờ, ngày mai là ngày phát sóng phim, nếu kỹ thuật diễn của Ôn Nhan không ổn thì coi như xong nhưng kỹ thuật diễn của cô lại tương đối tốt nên chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì, ngược lại còn tăng thêm độ chú ý của quần chúng với cô.
Giới giải trí, thật thật giả giả lẫn lộn, đen trắng không rõ ràng, chỉ có ấn tượng với mọi người là phải tốt.
Ôn Nhan cười khẽ, ánh mắt đào hoa trong trẻo, không thấy rõ được cảm xúc nơi đáy mắt: " Anh yên tâm. "
Lần này nguyên nhân của sự việc cô biết rõ.
Đinh Linh ngốc sao? Không phải.
Đinh Linh ghét cô là điều từ rất lâu rồi nhưng lại nhịn tới giờ mới làm việc này sao?
Chẳng qua là lúc trước đạo diễn cố ý nói rằng. Nếu như mà dám nói bừa lung tung thì hậu quả khó lường trước, sợ bị đổi vai diễn cho nên lúc đó cô mới không thể không nhịn xuống.
Hơn nữa cô không phải không biết kỹ thuật diễn của mình, chỉ là muốn thử sức một chút thôi.
...Chỉ là, hình như hơi ngốc.
" Được rồi. " Người đại diện dù sao cũng không biết nghệ sĩ của mình có suy nghĩ gì, xác định cô không có việc gì, liền nhấn chân ga, hướng đường bên trái mà đi: " Anh có đem tới mấy kịch bản gần đây, đều để ở ghế sau, em xem có cái nào em thấy hợp không? "
" Thực ra nếu có thể, em muốn nghĩ là, để sau khi quảng bá xong bộ phim tiên hiệp này đã, khẳng định tài nguyên tới sẽ không ít. "
Ôn Nhan cầm hai tờ kịch bản xem, kết thúc đều không có hậu, không đóng vai chính, một cái là thể loại phim thần tượng thanh xuân vườn trường còn cái kia là phim cung đấu.
Kịch bản phim hiện đại không tệ lắm, là nữ phụ tuyến số hai, cảm giác tồn tại tương đối cao, còn phim cung đấu thì có hơi không ổn lắm, chỉ là nữ phụ tuyến số bốn.
" Em có thể cầm về xem không? "
Cô muốn xem đây là kiểu cốt truyện như thế nào.
" Đương nhiên là có thể. " Người đại diện gật đầu: " Hai ngày sau cho anh câu trả lời là được. "
Anh là người đã dẫn cô vào con đường ngành giải trí này, đi lệch so với ngành học tài chính của cô, cho nên không hiểu sao anh luôn có cảm giác có lỗi với cô, mọi sự tình đều là thương lượng cùng, anh không tự quyết định.
Lý Cường lắc đầu, dừng xe trước một tiểu khu, xong lấy hành lý từ cốp xe ra: " Đi thôi. "
Ôn Nhan đón lấy hành lý của mình từ trong tay hắn: " Lý ca, anh đi trước đi. "
Hành lý không nặng, cũng không có quá nhiều thứ, không cần có người đưa cô lên. Cô nhìn bảo vệ ở đó gật gật đầu, cũng không để cho hắn có cơ hội phản bác, cô liền nhanh chóng đi tới cửa lớn hướng vào bên trong.
" Aizz. " Lý Cường nói to một tiếng, có chút bất đắc dĩ: " Vậy em cũng đừng quên mai tới nhà anh chị ăn cơm. "
Cô nếu không tới thì có khả năng vợ hắn sẽ gϊếŧ hắn.
...
Đây là nơi cô dọn tới sau khi ký hợp đồng, bảo an nơi đâu khá nghiêm ngặt, phong cảnh lại tốt, không ít người có bất động sản ở đây. Chỉ là sau khi ký hợp đồng cô liền đi quay phim, lần nhận phòng là tới lần đầu còn đây mới là lần thử hai cô về đây.
Cô đi qua một vườn hoa, lại đi qua một hàng những bóng cây râm mát rồi mới tới được cửa khu cô ở.
Cửa cảm ứng tự động mở ra, sàn cẩm thạch đen trải dài từ cửa cho tới chỗ thang máy, nhìn thoáng qua vô cùng sạch sẽ.
Ôn Nhan ấn nút, nút màu đỏ chờ thang máy sáng lên, ở đây có lẽ cô có thể từ từ trải nghiệm mọi thứ.
Đúng lúc, cửa cảm ứng đột nhiên mở ra: " Phiến toái. " Ôn Nhan ngẩng đầu xem, đúng lúc thang máy tới, cô đi vào xong duỗi cánh tay ra cản cửa thang máy đóng lại như để chờ người kia vào.
Một con chó lông mềm hứng khởi chạy tới chỗ thang máy.
Ôn Nhan sắc mặt cứng đờ, nhanh chóng ấn nút khép thang máy lại.