Người mặc áo bào màu tím kia bỗng dừng bước ở cửa bên của Linh viện, rồi quay lại nói với đám người hộ tống: “Các ngươi về đi!”
“Vâng!”
Đám người kia đáp lại rồi nhìn hắn lấy ngọc bài thân phận ra đi vào học viện rồi thì bọn họ mới quay người rời đi.
Lúc này tuy trời cũng đã sắp tối nhưng trong Linh viện vẫn có không ít học trò đi đi lại lại, tụ năm tụ ba lại nói chuyện, nhưng lúc bọn họ nhìn thấy bóng người xuất hiện ở Linh viện thì đám học trò vốn đang ngồi trên thảm cỏ dưới đất bỗng nhao nhao đứng dạy rồi nhìn hắn cung kính hành lễ.
“Chào Nhϊếp học trưởng!”
“Nhϊếp học trưởng, người trở về rồi!”
“Nhϊếp học trưởng, người trở về thì quá tốt rồi!”
Đám học trò nhao nhao vây quanh, cho dù bọn họ đều là học trò Linh viện nhưng lúc nhìn thấy người này thì từng người từng người một đều không khỏi lộ ra vẻ mặt cung kính lấy lòng.
Bởi vì hắn không chỉ là học trò thiên phẩm trong học viện bọn họ mà còn là người đứng đầu danh sách thập đại thiên kiêu của học viện, Nhϊếp Đằng!
Ngoại trừ việc hắn là người đứng đầu trong học viện Tinh Vân ra thì hắn còn là Thái tử nước Thanh Đằng, là học trò được đám người viện trưởng vô cùng xem trọng, viện trưởng từng nói trong đám học trò ở Tinh Vân thì Nhϊếp Đằng là người có hy vọng nhất có thể trở thành tu sĩ trong vòng năm mươi năm bước vào tu vi Kim Đan.
Cũng chính vì thế mà hắn ở trong học viện sở hữu một số lượng lớn người ủng hộ, cho dù là Linh viện hay là Huyền viện thì đều tồn tại những học trò ủng hộ hắn.
Tuy học viện khai giảng cũng đã được một khoảng thời gian rồi, nhưng nghe nói hắn có chuyện vướng bận nên phải giải quyết cho xong, vì thế mới chậm trễ thời gian quay về học viện.
Bây giờ mọi người thấy hắn trở về nên ai nấy đều vô cùng vui mừng, nhao nhao lên kể lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian hắn không có ở học viện.
“Nhϊếp học trưởng, Phượng Cửu kia đến đây cũng mới chỉ được có vài tháng nhưng dường như đã trở thành nhân vật nổi tiếng của học viện rồi, chỉ cần nhắc đến tên của hắn thì đã đến mức không ai là không biết rồi.
Dưới sự bao vây của mọi người, Nhϊếp Đằng đi vào trong với sắc mặt lạnh lùng mà điềm đạm, vốn chỉ lặng lẽ nghe đám người xung quanh nói về mấy chuyện xảy ra gần đây, nhưng khi vừa nghe thấy cái tên đó thì trong lòng hắn bỗng sững lại, bước chân cũng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt sắc bén trong chớp mắt nhìn thẳng vào tên học trò vừa nói ra câu đó.
“Ngươi nói ai? Phượng Cửu?”
“Vâng! Chính là Phượng Cửu, tên tiểu tử đó là học trò mới năm nay của Đan viện nhưng lại khiến cho các viện đạo sư và đám viện trưởng đều chú ý đến hắn cả rồi!”
“Đúng vậy, hắn bây giờ rất nổi tiếng, dường như sắp vượt qua cả thập đại thiên kiêu của học viện rồi.”
“Ba ngày trước Âu Dương học trưởng đã gửi thư thách đấu hắn, hẹn hắn đến đài Phong Vân đọ sức, ai biết hắn lại trốn đi như rùa rụt cổ, ở lì trong Động phủ không dám ra gặp người.”
“Tên tiểu tử kia biết bản thân không phải là đối thủ của Âu Dương học trưởng nên đương nhiên là không dám ứng chiến rồi!”
“Nếu hắn biết Nhϊếp học trưởng đứng đầu thiên kiêu của học viện chúng ta về rồi thì chắc chắn sẽ bị dọa cho trốn mãi trong Động phủ mà không dám ra ngoài mất!”
“Ha ha ha! Đúng vậy, đúng vậy!”
Nhϊếp Đằng cũng không nghe thấy đám học trò bên cạnh đang nói gì nữa, trong đầu hắn lúc này bỗng ầm một tiếng, chỉ quanh quẩn trong đầu một tin...
Phượng Cửu... Người con gái kia lại ở trong học viện Tinh Vân!
Hơn nữa lại còn nữ cải nam trang trà trộn vào đây? Là nàng ta thật sao? Hay là chỉ là trùng họ trùng tên mà thôi?
Lúc này tâm trạng yên ổn đã lâu vì nghe thấy tin tức về nàng nên lại trở nên hồi hộp, mong chờ, kích động, vui mừng, khó mà tự kiềm chế được sự vui mừng trong đầu hắn.
Khiến hắn có cảm giác phải nhanh chóng đi đến chỗ nàng ở để nhìn một cái, hắn kia có phải là nàng, người khiến hắn vừa yêu vừa hận, muốn quên đi nhưng lại không sao quên được kia không?