Nghe Viện phó hỏi vậy con ngươi nàng khẽ chuyển động, lộ ra một nụ cười: “Cứu thì có thể cứu, giữ cho hắn một mạng sống cũng không vấn đề gì, chỉ là có thể hồi phục như thế nào thì rất khó nói. Chữa bệnh có thể không chữa được hết.”
“Có thể bảo vệ tính mạng là được, phần còn lại chỉ còn dựa vào vận mệnh của chính hắn thôi.” Viện trưởng nói, rồi quay về hướng Phượng Cửu hỏi: “Ngươi muốn cứu thế nào? Có cần linh dược gì không?”.
“Cái này hả...”
Âm cuối của nàng kéo dài rồi bé dần, khóe môi khẽ cong lên nhìn Viện trưởng nói: “Muốn cứu hắn phải lấy hết sạch máu tràn trong đầu hắn ra, cho nên trước tiên ta phải mở một lỗ trên đầu hắn lấy ra cục máu đọng tắc lại. Linh dược gì gì đó hiện nay không cần, có điều ta cần hai trợ thủ Viện trưởng mau đem hai thầy thuốc tới giúp ta.”
Nghe thấy lời này không chỉ có Viện phó ngây dại ngay cả Viện trưởng cũng lập tức sững sờ, trong mắt có chút khϊếp sợ: “Mở đầu hắn? Cái này...cái này làm được hả?”. Hắn chưa từng nghe nói đầu có thể mở đầu ra, đầu là nơi nhạy cảm lại là nơi trí mạng sao có thể mở lỗ trên đầu được. Cái này thật quá hồ đồ!.
“Thời gian có hạn, hiện tại cho hai thầy thuốc thay bộ quần áo rửa chân tay sạch sẽ rồi cho vào đây.”
Phượng Cửu cũng không để ý tới hai người đang ngây ra ở đó, nàng hướng về Lữ Đạo sư nói: “Phiền ngươi đem đến cho ta một chút nước sạch.”
Nhưng nàng nói mãi mà không ai phản ứng lại cũng chẳng thấy làm gì, liền nhíu mày nhìn về phía Viện trưởng: “Người này có cứu hay không cứu? Không cứu thì ta có thể đi.”
Nghe nói như thế trong phòng ba người sực tỉnh ra. Không chờ Viện trưởng và
Viện phó mở miệng, Lữ đạo có chút khó có thể tiếp nhận hỏi: “Mở lỗ ở trên đầu? Người này còn có thể sống sao?” Nghe vậy Phượng Cửu nhíu mày: “Ngươi nghi ngờ y thuật của ta? Nếu không tin thì tìm ta làm gì?”. Vốn dĩ định thay quần áo khác nhưng nàng tức giận lạnh lùng xoay người đi ra phía ngoài. Nghi ngờ y thuật của thầy thuốc, đối với thầy thuốc là một điều sỉ nhục. Nàng cũng không phải không thể cứu người nhưng nếu bọn họ không tin thì nàng cần gì phải ở lại?.
Thấy Phượng Cửu lạnh lùng xoay người đi Viện trưởng và Viện phó trấn tĩnh lại, nghĩ tới thân phận quỷ chữa bệnh của nàng hai người sợ hãi vội vàng đuổi theo.
“Phượng Cửu bọn ta tin ngươi, nếu không tin ta cũng không mời ngươi cứu hắn.”
Viện phó chạy lên trước mặt Phượng Cửu ngăn lại cười nói: “Lời Lữ Đạo nói ngươi đừng để trong lòng, bọn ta không phải không tin ngươi chỉ là chưa từng nghe qua phương pháp cứu chữa này. Cho nên nhất thời có chút thất kinh.”
“Đúng vậy Phượng Cửu thời gian cấp bách, xin ngươi mau mau cứu Lô Đạo!”
Viện Trưởng cũng mở miệng cầu xin, lúc trước bọn họ cảm thấy rất áy náy vì đã hoài nghi, lưỡng lự. Là bọn họ đi cầu xin nàng tới chữa cho Lô Đạo, có thể khiến nàng đến được đây vậy mà lại sinh ra hoài nghi với nàng.
Chứng kiến Viện trưởng và Viện phó như vậy Lữ Đạo biết mình đã nói sai, đi tới trước mặt Phượng Cửu bái lạy một cái áy náy nói: “Ta chỉ lo lắng cho thầy Lô thật sự không có ý gì cả, nếu bởi vì lời của ta khiến ngươi tức giận thì cho ta xin lỗi.”
Con ngươi Phượng Cửu khẽ chuyển động, không nghĩ tới việc Lữ Đạo sẽ áy náy lên tiếng xin lỗi.
Thấy Phượng Cửu nhìn Lữ Đạo không lên tiếng Phó viện nhớ tới Quan Tập Lẫm dùng thức ăn dụ nàng thức dậy, lập tức nói: “Chỉ cần người ra tay cứu giúp mặc kệ kết quả thế nào, ngươi ở học viện một ngày tất cả đồ ăn trong phòng bếp sẽ có phần cho ngươi.”