“Nếu là của công tử, ta muốn thương lượng với công tử, mượn hắc lệnh công tử dùng, đương nhiên ta sẽ không để công tử phải tổn thất, chỉ cần công tử ra giá, ta có thể thuê bằng giá cao.”
Có lẽ thấy tuổi Phượng Cửu còn nhỏ, nam tử trung niên kia mới nói ra những lời như vậy. vừa dứt lời, người bên cạnh và Hoàng quản sự không khỏi liếc mắt nhìn hắn, hai người giật khóe môi nhưng lại không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía thiếu niên một bộ hồng y kia.
Thế nhưng Phượng Cửu nghe xong lời này chủ nhếch môi cười, cũng không đáp lại hắn mà là nhìn về phía Hoàng quản sự, có chút hiếu kỳ hỏi: “Hắc lệnh của chợ đen cũng có thể cho thuê như vậy sao?”
Hoàng quản sự lúng túng cười, liếc mắt nhìn nam tử trung niên kia, sau đó nói với Phượng Cửu: “Công tử, chợ đen không có giả dụ như vậy.” Vừa dứt lời liền nói với nam tử trung niên kia: “Hai người về phòng đợi ta!”
Nhưng nam tử trung niên kia lại nhíu mày, liếc nhìn Hoàng quản sự: “Chuyện này không phải không thể, chỉ cần vị công tử này đồng ý sẽ trở thành giao dịch ngầm, hơn nữa ta cũng không dùng lâu, một tháng là đủ.”
Mặc dù bọn họ là nghi trượng của chợ đen nhưng lại là ở bên ngoài chấp hành các công việc bình thường, không giống với chức vị quản sự quản lý chợ đen, nếu bọn họ thuận lợi kia có thể có được hắc lệnh của chợ đen, hắn cũng sẽ không thấy cơ hội trước mắt mà túm chặt không tha.
Kỳ thực hắn thấy thiếu niên hồng y kia tuy rằng khí chất xuất chúng nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, từng trải chưa đủ, nếu hắn cho tên kia chút lợi lộc, không sợ tên thiếu niên kia không đáp ứng giao dịch này.
Thấy nam tử trung niên kia còn chưa hết hy vọng đánh chủ ý lên hắc lệnh của nàng, nàng nhếch môi, nhìn Hoàng quản sự: “Hắc lệnh của ta đâu?”
Nghe vậy, lúc này Hoàng quản sự mới nhớ ra hắc lệnh vẫn còn ở trong tay nam tử trung niên kia, vội vàng nói: “Hứa huynh, mau trả lại hắc lệnh cho vị công tử này.”
“Lão Hứa, trả hắc lệnh lại cho vị công tử này đi! Chúng ta có thể nghĩ cách khác.” Nam tử trung niên còn lại cũng nói, dù sao hắn cũng biết chuyện thuê hắc lệnh như vậy căn bản không ổn.
Thấy ánh mắt mọi ngươi đều đang nhìn mình, nam tử trung niên họ Hứa kia liếc nhìn Phượng Cửu, hơi dừng một chút, lấy ra hắc lệnh từ trong ống tay áo đưa cho Phượng Cửu, nói: “Đây là hắc lệnh của công tử, xin nhận lấy.”
Ánh mắt của Phượng Cửu vẫn luôn nhìn trên mặt của nam tử trung niên kia, cười cười, nhận lấy hắc lệnh, chỉ là tay vừa nhận lấy cái này, con ngươi không khỏi khẽ động, liếc nhìn hắc lệnh trong tay, nhíu mày, như cười như không hỏi: “Đây là hắc lệnh kia của ta sao?”
Câu này vừa nói ra, thần sắc ba người đều thay đổi, đặc biệt là Hoàng quản sự, vội vàng nhận lấy nhìn, vừa nhìn đã không khỏi kinh ngạc, nhìn về phía nam tử trung niên họ Hứa đang sa sầm mặt mày bên cạnh.
“Hứa huynh, cái này…ngươi…”
Thấy vậy, nam tử trung niên còn lại cũng nhíu mày, nhìn về phía nam tử trung niên họ Hứa kia, lại nhìn hắc lệnh trong tay Hoàng quản sự, dường như có điều suy nghĩ.
“Lời này của công tử là có ý gì? Đây không phải là hắc lệnh của công tử sao, lẽ nào còn có đồ giả?” Sắc mặt nam tử trung niên kia trầm xuống, uy áp một thân tu sĩ kỳ Kim Đan cũng tràn ra bao phủ về phía Phượng Cửu.
Cảm giác được uy áp kéo tới, sắc mặt Lãnh Sương vốn lạnh lẽo lại càng trầm lạnh, nàng nhìn đệ đệ bên cạnh mình cũng giống vậy, thấy em mình cố gắng chịu đựng không di chuyển, chỉ là trán đã toát mồ hôi lạnh, thấy vậy nàng liếc nhìn nam tử trung niên kia.
Còn muốn dùng uy áp uy hϊếp chủ tử? Quả thực là chán sống.