Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 328: Dám không tuân theo sao

Con ngựa có dáng dấp kỳ quái đó nhất định là một linh thú, chỉ là bọn họ không nhận ra chất lượng và chủng loại của nó. Nhưng trong tình hình như vậy nó cũng không sợ uy áp Võ Tông cùng sát khí của hai người bọn họ, bọn họ tin rằng chất lượng của nó chắc chắn không tồi.

Nếu như có thể có được nó, bọn họ nhất định sẽ thuần phục nó, khiến nó trở thành linh thú tọa kỵ của bọn họ. Nói cho cùng thì bọn họ chưa bao giờ gặp một linh thú vừa có linh tính lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy. Sau trận chiến ngày ấy, trong bụng bọn họ vẫn muốn có được nó.

Nghe thấy lời của hai người này, Mộ Dung Bác sững sờ: “Các người muốn con ngựa kia sao? Theo bổn quân biết, con ngựa đó là Lão Bạch của Phượng Thanh Ca mang về lúc ra ngoài rèn luyện. Nếu như muốn nàng tặng đi, chỉ sợ là không có khả năng.”

Từ trận chiến ngày đó, ông cũng biết con ngựa kia không giống như bình thường, hai người Võ Tông đỉnh phong lại có thể bị hai vó của nó hai đạp bay dễ dàng. Vậy thử hỏi, ngựa bình thường có bản lĩnh này hay không?

Chỉ có điều, ông đường đường là quốc chủ lại muốn đi tranh giành một con tọa kỵ… những lời này thật sự là có chút khó nói.

“Phượng Tiêu ngã xuống, Phượng phủ cũng chỉ còn lại hai người, một Phượng lão thái gia đã già và Phượng Thanh Ca chưa tới mười sáu tuổi. Lão thái gia kia còn có chút chứng suy giảm trí nhớ, còn Phượng Thanh Ca lại không có thực lực. Đợi mấy ngày nữa, chỉ sợ ngay cả Phượng phủ bọn họ cũng không giữ được thì sao lại có thể giữ được một con ngựa?”

“Nếu quốc chủ không tiện mở miệng, vậy chi bằng đợi thêm một chút thời gian. Lão phu cảm thấy, đến lúc đó nếu như quốc chủ mở miệng thì Phượng Thanh Ca cũng không dám không tuân theo, dù sao Phượng Tiêu ngã xuống cũng khiến Phượng phủ bây giờ không còn như xưa rồi.”

Mộ Dung Bác nghe những lời này cũng thấy dao động, liền cười nói: “Cũng được, vậy ta trì hoãn chút thời gian. Đợi đến lúc có cơ hội thích hợp, bổn quân chắc chắn tặng con ngựa kia cho hai vị.”

“Được như vậy, chúng ta cám ơn quốc chủ trước.” Hai người chắp tay thi lễ, trên mặt cũng lộ ra ý cười.

Dưới góc nhìn của bọn họ, chuyện này căn bản là không có khó khăn gì. Phượng Tiêu ngã xuống, chẳng lẽ Phượng phủ lại không phải là một con dê béo đợi làm thịt sao? Chỉ là một con ngựa mà thôi, đến lúc đó chỉ sợ cho dù nàng muốn giữ lại cũng không giữ được!

Cùng trong lúc đó, tám gã Phượng vệ canh giữ ở trong viện của Phượng Tiêu ngồi túm tụm xung quanh đột nhiên nổi lên ý nghĩ phá vỡ cửa phòng đóng kín kia…

“Mọi người nói xem, gia chủ đúng là hôn mê bất tỉnh sao?” Một người có chút hiếu kỳ.

“Có lẽ vậy, không phải ngay cả quốc chủ cũng đưa đại phu qua đây tra xét sao? Huống chi nghe nói gia chủ lúc đó bị thương rất nghiêm trọng, có thể giữ mạng cũng đã rất tốt rồi.”

“Nhưng sao ta lại cảm thấy việc này có chút gì không đúng lắm? Nếu không thì chúng ta vào xem xem?” Một người kiến nghị, trong giọng nói có mấy phần nóng lòng muốn thử.

“Ta khuyên các ngươi đừng có suy nghĩ này! Chủ tử vừa rồi đã giao phó, không có lệnh của nàng, không cho phép vào trong.” La Vũ mặc sắc phục xanh lam, hai tay chống nạnh, đứng dựa vào cái cây trong sân nhìn bọn họ chằm chằm. Giọng nói của hắn lạnh nhạt, lúc này trên mặt cũng mất đi vẻ vui đùa hàng ngày.

“Nhưng chúng ta đều không biết tình hình của gia chủ như, trong lòng cũng không yên tâm được! Hơn nữa, Phạm Lâm y thuật không tồi, để hắn giúp gia chủ xem bệnh không chừng có thể biết được tình hình của gia chủ…”

Phạm Lâm mặc một bộ bạch y ôn tồn tao nhã, hơi trầm tư rồi nói: “Chưa được đại tiểu thư và lão thái gia cho phép đã tự ý đi vào cũng không hay. Ta cảm thấy hay là thôi đi! Những điều nên cho chúng ta biết thì sẽ cho chúng ta biết, những điều không muốn để cho chúng ta biết thì chúng ta tốt nhất cũng đừng đi tìm hiểu.”

Những người khác có vài người khẽ gật đầu biểu thị tán thành, chỉ có một người hơi lộ ra bất mãn: “Chuyện này cũng đâu có gì nghiêm trọng? Không phải vào xem chút thôi sao? Mọi người không dám đi vào, tự ta đi vào được chưa? Chỉ cần các ngươi không nói thì đại tiểu thư cũng sẽ không biết.”