“Xoẹt!”
Mũi tên nhọn kia xẹt qua ống tay áo của ông, ông không bị thương, nhưng lại làm rách áo bào. Sát khí của đối phương sắc bén khiến cho ông không dám khinh thường, lập tức điều chỉnh lại toàn bộ huyền lực trong cơ thể, quan sát bốn phương tám hướng, nhanh chóng tiến vào trạng thái ứng chiến.
Sau khi ông đánh rơi hơn mười mũi tên nhọn, liền nhìn thấy hai, ba mươi người áo đen xuất hiện ở xung quanh, người dẫn đầu đeo mặt nạ quỷ khiến người ta không thấy rõ diện mạo của hắn, nhưng khí tức mạnh mẽ ở trên người lại khiến cho Phượng Tiêu sinh ra cảnh giác và nghi hoặc.
Thực lực như vậy, ở Diệu Nhật quốc cũng là rất hiếm thấy, cũng không phải là người có thể tùy tiện là mời được, như vậy người này là ai? Vì sao phải ám sát ông?
Kẻ dẫn đầu dùng ánh mắt ẩn chứa sát khí nhìn Phượng Tiêu, hắn không nói gì, chỉ giơ tay lên làm một động tác, những người áo đen ở xung quanh lập tức lao về phía Phượng Tiêu, từng thanh trường kiếm ẩn chứa khí tức huyền khí sắc bén đánh về phía Phượng Tiêu.
Từng đạo kiếm khí phát ra tiếng gào thét, những người áo đen kia tiến lui có trình tự, ngay cả công kích cũng có người công người thủ, hiển nhiên là đã tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc.
“Leng keng!”
Phượng Tiêu vung lên đại đao ở trong tay, đao khí lạnh thấu xương phát ra một tiếng, đánh về phía những người áo đen ở xung quanh khiến bọn họ không thể không lui lại vài phần, ông ngồi cưỡi trên lưng lão Bạch, cũng không ham chiến, sau khi mở ra một con đường liền trầm giọng thét lớn: “Lão Bạch! Đi!”
Siết chặt cương ngựa sắp sửa chạy đi, lúc muốn quay đầu lại, trong lúc đó trên không xuất hiện hai lão giả áo xám che mặt, khí thế vô cùng mạnh mẽ, một người trong đó đánh ra một chưởng.
Chỉ thấy chưởng phong mạnh mẽ lướt nhanh trong không khí, mắt thường có thể nhìn thấy được huyền khí tràn ngập trong lòng bàn tay của bọn họ, tốc độ cực nhanh, ra tay tàn nhẫn, khiến cho Phượng Tiêu vốn không kịp phòng bị và tránh né đã bị lão Bạch làm ngã.
“Ầm ầm!”
“Phụt!”
Phượng Tiêu chỉ thấy phần ngực có cảm giác đau đớn khó tả, dường như lục phủ ngũ tạng đã bị xé rách, đau đến tận xương cốt, khiến cho ông không cách nào nhịn được, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống đất.
Máu tươi bắn tung tóe trên da lông trắng như tuyết của lão Bạch, dường như có nhiều đóa hoa máu nở ra trong đống tuyết, chói mắt khiến người ta kinh ngạc.
Phượng Tiêu ngã xuống mặt đất, lăn thêm hai vòng, bất chấp trong cơ thể đau nhức, ông gắng gượng xoay người đứng lên, nhưng không ngờ lại phun ra một ngụm máu tươi lần thứ hai, cả người vô lực ngã xuống.
Hai, ba mươi người áo đen vây ở xung quanh, thực lực của người dẫn đầu rất mạnh, hơn nữa đột nhiên lại xuất hiện hai lão giả áo xám, thực lực cũng cao hơn ông rất nhiều, ông lập tức phân tích tình hình, thực lực của hai bên cách xa quá lớn, không hề có cơ hội chiến thắng!
Thấy tình hình bất lợi đối với ông, Phượng Tiêu không do dự lấy ra đạn tín hiệu bắn lên bầu trời, chỉ hy vọng cứu binh có thể đến trước lúc ông bị gϊếŧ chết, nếu không ngày hôm nay, chỉ sợ ông thật sự phải bỏ mạng ở nơi này!
“Đùng!”
Đạn tín hiệu vừa bắn lên lập tức nở rộ rực rỡ như pháo hoa.
“Gϊếŧ hắn đi!”
Lúc đạn tín hiệu vừa bắn ra, người dẫn đầu đeo mặt nạ quỷ liền quát chói tai, chỉ là giọng nói kia vừa xuất hiện, trong lòng của Phượng Tiêu lập tức chấn động, không thể tin được ngẩng đầu nhìn hắn.
Người dẫn đầu vừa hạ sát lệnh, trên người hai lão giả áo xám tản ra sát khí, nhanh chóng ra tay đánh về phía Phượng Tiêu, định lấy mạng của ông trong một chiêu này!