“Ai gõ cửa!”
Một giọng nói từ sau cửa chính vang ra, đó là giọng của Phượng Tiêu, vừa cứng rắn, vừa uy nghiêm.
“Phượng Tiêu, mở cửa!”
Giọng nói trầm ổn có chút uy nghiêm của Mộ Dung Bác cũng vang lên, giọng nói của ông mang khí thế của kẻ mạnh, lời vừa nói ra đương nhiên là mệnh lệnh.
Khi nghe thấy tiếng ở bên ngoài, Phượng Tiêu khẽ nhíu mày, nét mặt uy nghiêm dần trầm xuống, chần chừ một lát, giọng nói cứng rắn mang theo chút áy náy truyền ra.
“Quốc chủ, xin thứ cho thần không thể tuân lệnh.”
Khi nghe thấy câu nói này, Mộ Dung Bác đứng ngoài cửa khẽ nhíu mày, lập tức thẹn quá hóa giận. Ông đường đường là quốc chủ một nước, tự mình tới gõ cửa mà Phượng phủ lại đóng cửa đuổi khách?
Không chỉ có Mộ Dung Bác, ngay cả những người đứng xem ở gần đó cũng ngạc nhiên.
Thật không ngờ!
Không ngờ Phượng Tiêu lại dám từ chối quốc chủ ở ngoài cửa!
Quá to gan lớn mật!
Phượng phủ không giống thế gia của bọn họ, Phượng Tiêu không những là gia chủ của Phượng phủ mà còn là đại tướng quân quyền thế của Diệu Nhật quốc, thuộc hạ của Mộ Dung Bác, lần này từ chối mệnh lệnh của quốc chủ, nhất định không phải chuyện nhỏ.
“Phượng Tiêu! Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? ” Sắc mặt của Mộ Dung Bác trầm xuống, giọng nói cũng lộ ra vài phần lạnh nhạt và tức giận.
Giữa lúc bầu không khí ở cửa chính Phượng phủ đang căng thẳng, thì ở trong phòng, Phượng Cửu mở lò luyện đan ra, khi nhìn thấy ba viên đan dược màu nâu đỏ, nụ cười vui sướиɠ lập tức nở rộ.
Nàng thành công rồi!
Không có ai hướng dẫn, nàng đã dựa vào những hiểu biết và kinh ngiệm về y dược, dựa vào những giải thích đơn giản trên sách từng bước suy nghĩ ra cách luyện đan, mất ba ngày ba đêm, lãng phí không ít linh dược cuối cùng cũng thành công!
Nàng lấy ba viên thuốc ra, đặt lên bàn quan sát, thấy linh lực lưu động trên đan dược, Ngũ Đạo Đan Văn hiện lên trên đan dược nho nhỏ, có thể thấy rõ ràng bằng mắt thường.
“Quả nhiên là Ngũ Đạo Đan Văn, chả trách có thể dẫn đến lôi kiếp.”
Nàng nhìn đan văn trên đan dược, trong lòng có chút kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ. Không ngờ lần đầu luyện đan thành công của nàng lại đạt cấp cao như thế, trên sách ghi lại, chỉ có Ngũ Đạo Đan Văn trở lên mới có thể dẫn đến lôi kiếp.
Còn chưa kể đây là Diệu Nhật quốc cấp chín, ngay cả Thanh Đằng quốc cấp sáu muốn tìm một đan dược mà có Ngũ Đạo Đan Văn cũng không dễ dàng gì.
“Lần này được rồi, lãng phí nhiều linh dược như vậy cũng coi như không lỗ.”
Nàng khẽ cười, lấy bình ra, lần lượt bỏ ba viên đan dược vào ba cái bình, thu lại không gian rồi thu lò luyện đan xong mới ra khỏi phòng.
Phượng lão thái gia đứng ngoài viện vừa nhìn thấy nàng đi ra liền hỏi: “Phượng nha đầu! Đan dược đó cháu luyện thành chưa? Ba đạo thiên lôi đó đã làm mọi người kinh động, ngay cả quốc chủ cũng chạy tới, cha con đang canh chừng ngoài cửa, e rằng cũng không chống đỡ được bao lâu.”
Nghe tới đây, ánh mắt của Phượng Cửu lóe lên, đi về phía sau lão thái gia, nói với Lãnh Sương: “Thu dọn bên trong một chút.”
“Vâng.” Lãnh Sương lên tiếng, lúc này mới đi về phía phòng luyện đan.
“Gia gia, không có chuyện gì, không cần lo lắng, bằng danh tiếng của Phượng phủ chúng ta, không ai dám xông vào đâu.”
Nàng bước tới chỗ ông cười nói: “Mặc dù mất không ít thời gian, nhưng cháu đã luyện thành công đan dược rồi, việc này cũng là do cháu suy nghĩ không chu toàn, cháu cũng không ngờ rằng lần đầu luyện đan đã có thể dẫn đến lôi kiếp, cháu cũng bị dọa sợ...”