Nghe thấy lời này, chén trà trên tay Mộ Dung Dật Hiên khẽ run, con ngươi co rút lại, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
Thấy thần sắc của hắn, nàng nhếch mép, nói: “Nếu đã biết, sao phải giả vờ như không biết gì cả? Có lẽ Phượng Thanh Ca trước kia thật lòng yêu mến ngươi, nhưng Phượng Cửu ta thì không, ngươi đối với ta giống như một người lạ, cho nên ta nhất định phải hủy hôn.”
“Phượng Cửu?” Hắn ngước mắt nhìn nàng.
“Không sai, ta tên Phượng Cửu, cũng có thể gọi là Phượng Thanh Ca, nhưng tuyệt đối không phải là Phượng Thanh Ca ái mộ ngươi trước kia.”
Nghe vậy, hắn mấp máy môi, dường như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hắn bưng trà để sát bên môi khẽ nhấp một ngụm, cố gắng bình tĩnh lại, rất lâu sau mới nói: “Ta biết, hôn sự này ta đồng ý hủy.”
“Tốt nhất là vậy.” Khóe môi nàng khẽ nhếch, lộ ra ý cười.
Nhìn gương mặt tràn đầy vẻ vui sướиɠ của nàng, đôi mắt hắn lóe sáng, nói: “Ta muốn làm quen nàng từ đầu.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng, hắn lộ ra ý cười ôn hòa: “Nàng nói không sai, từ lần gặp đầu tiên trong quán trà kia, gặp lại ở thung lũng Đào Hoa, lại thêm một lần gặp mặt trên đường, nàng đều làm ta kinh diễm, khiến tim ta đập thình thịch, khiến cho ta không sao quên được nàng, cho nên cứ coi như là hủy hôn, ta cũng sẽ theo đuổi nàng.”
Phượng Cửu lắc đầu đứng lên, khẽ cười nói: “Ta khuyên ngươi đừng lãng phí tâm tư đặt lên người ta, từ từ tu luyện cho tốt đi!”
Phượng Cửu biết rất rõ bản thân sẽ không yêu loại người như Mộ Dung Dật Hiên, tuy rằng hắn rất xuất sắc nhưng không hợp với nàng.
Nhìn nàng xoay người rời đi, hắn cũng không ngăn cản, bởi vì hắn biết chỉ cần hắn đủ mạnh mẽ, đủ xuất sắc, vậy thì cuối cùng cũng có một ngày nàng nhất định sẽ là nữ nhân của hắn!
Ở cái thế giới lấy thực lực làm chủ này, kẻ mạnh sẽ nhận được sự tôn sùng, kẻ yếu sẽ không có cách nào tồn tại được, cho dù sau lưng nàng có Phượng phủ nhưng thế giới này lớn như vậy, rồi cũng sẽ có một ngày nàng biết rằng chỉ có kẻ mạnh mới có thể bảo vệ được nàng.
Mà nàng nói cũng không sai, quả thực hắn phải cố gắng tu luyện, Diệu Nhật quốc chỉ là bàn đạp của hắn, hắn sẽ không dây dưa ở đây cả đời, bên ngoài còn có bầu trời rộng lớn hơn mặc hắn bay lượn...
Phượng phủ.
Phượng Cửu về đến nhà, còn chưa bước chân vào phòng đã nghe thấy giọng nói của Quan Tập Lẫm truyền đến.
“Sao tiểu Cửu vẫn chưa quay về? Cái tên Mộ Dung Dật Hiên kia cũng thật là, nam nhân đại trượng phu lại yếu đuối như vậy, chẳng có chút thú vị nào.”
“Ai nói ta không trở về?” Nàng cười đi vào liền thấy Quan Tập Lẫm đang ngồi, hắn vừa nhìn thấy nàng liền mừng rỡ ra đón.
“Tiểu Cửu, muội về rồi, ta vừa nghe nói muội về đã lập tức chạy đến.”
“Huynh đã mò đến tận đây rồi, ta có thể không trở về sao?”
Nàng cười nói, sau đó nhìn xung quanh không thấy Dương Dương trong phòng liền hỏi: “Gia gia, Dương Dương đâu?”
“Nó buồn ngủ, ta để hạ nhân đưa nó đi nghỉ ngơi rồi.”
Lão gia tử cười nói: “Ta căn dặn nhà bếp làm mấy món con thích ăn, đợi lát nữa cùng chúng ta uống vài chén rồi quay về phòng nghỉ ngơi.”
Phượng Tiêu nghe thấy lời này của lão thái gia thì có chút không tán đồng, khẽ nhíu mày nói: “Cha, Thanh Ca vừa mới trở về, nhất định là mệt muốn chết rồi, muốn uống cũng phải để Thanh Ca nghỉ ngơi trước chứ? Cha xem, Thanh Ca ra ngoài một chuyến, cả người đều gầy đi nhiều, có lẽ ở bên ngoài đã chịu không ít khổ cực...”
Nghe vậy, Phượng Cửu cười nói: “Không sao, con không...”
Nhưng nàng chưa nói hết câu đã bị đánh gãy.
“Ừm, ta cũng cảm thấy tiểu Cửu nên đi nghỉ ngơi trước, buổi tối mấy người chúng ta ăn uống no say một bữa.”