"A!"
Nắm tử cẩm y kinh hô, cả người cứng đờ, bởi vì, cổ họng đã bị thiếu niên hồng y dùng một tay gắt gao chế trụ, lực đạo rất nặng, phảng phất giống như chỉ cần tăng thêm một chút sức lực là có thể cắt đứt cổ hắn, khiến hắn kinh hãi không thôi.
"Công tử không thể!"
Nam tử trung niên kinh hô, nếu như thiếu gia Liễu gia chết ở chỗ này, không chỉ có Dự Vân lâu bọn họ chọc đến phiền toái, ngay cả thiếu niên hồng y cũng khó có thể gánh vác được lửa giận của Liễu gia.
"Tê! Hắn muốn làm sao? Không phải là muốn gϊếŧ thiếu gia Liễu gia chứ?"
"Không có khả năng, hắn không có lá gan kia, gϊếŧ hắn ta? Chính hắn cũng không sống được."
Bên ngoài mọi người đang nghị luận, kinh hãi bởi hành động của thiếu niên hồng y. Tuy nhiên, bọn họ đều cảm thấy thiếu niên hồng y không dám gϊếŧ thiếu gia Liễu gia. Rốt cuộc, tại trong Lục Đạo thành, gϊếŧ một vị thiếu gia của một thế gia, chính là công khai thách thứ với thế gia đó. Thiếu niên hồng y chỉ là một kẻ hèn bên ngoài, chắc chắn hắn không có lá gan kia.
Không chỉ mọi người bên ngoài đều cho rằng như thế, ngay cả thiếu gia Liễu gia đang bị Phượng Cửu chế trụ cổ họng cũng cho rằng như thế. Sau khi kinh sợ qua đi, hắn ta lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Phượng Cửu.
"Muốn gϊếŧ ta? Ngươi dám sao? Đi ra ngoài hỏi thăm một chút, trong Lục Đạo trong này, ai không biết Liễu gia chúng ta?"
Chỉ có nam tử trung niên Dự Vân lâu một bên biết được, thiếu niên hồng y đã thật sự động sát tâm. Hắn không cho rằng, thiếu niên hồng y không dám động thủ gϊếŧ Liễu thiếu gia. Rốt cuộc, người thiếu niên nhiều xúc động, có đôi khi khởi sự làm gì căn bản không hề suy xét đến hậu quả.
Phượng Cửu nheo mắt lại, khóe môi hơi câu, chậm chạp nói: "Liễu gia? Rất lợi hại sao?"
Tay nàng đang bóp nơi cổ họng hắn dần dần siết chặt, bởi vì tay nàng đang bóp chặt cổ họng hắn đang nâng lên, do đó, thiếu gia Liễu gia cũng theo đó bắt đầu khó thở, không thể không nhón chân lên, làm giảm cảm giác hít thở không thông ở cổ.
Khi sắc mặt dần dần tím tái, ngay cả lời cũng không thể nói, nhìn thiếu niên hồng y trước mắt, trong lòng hắn chợt có một tia kinh hoảng, một tia kinh sợ.
Nhìn sắc mặt nam tử cẩm y dần dần tím tái, hai tay ôm chặt tay nàng giãy giụa muốn thoát ra, nàng lại hiện lên một nụ cười nguy hiểm gần như quỷ dị.
"Kẻ đã làm tổn thương trên gương mặt ta, khi đã chết, thi thể phỏng chừng đều sẽ bị dã thú gặm cắn đến nỗi cặn bã cũng không thừa. Ngươi nói xem, ngươi muốn chết như thế nào?"
Thấy một màn này, nam tử trung niên không tiện mở miệng, bởi vì hắn biết, nếu như hắn tiếp tục mở miệng khuyên, sẽ chỉ khiến thiếu niên hồng y càng mau gϊếŧ thiếu gia Liễu gia. Nhìn thấy tình huống này có chút không ổn, khi hắn đang nghĩ ngợi có nên để tầng cao ra mặt giải quyết hay không, đã nghe thấy vài tiếng quát chói tai truyền đến.
"Thả thiếu gia nhà ta ra!"
Vài tên hộ vệ vốn đang canh giữ bên ngoài, ngay khi nghe thấy thiếu gia nhà hắn đã xảy ra chuyện, một người lập tức nhanh chóng hồi phủ để đi báo tin, ba người khác nhanh chóng tiến vào xem xét.
Quả nhiên nhìn thấy bộ dáng thiếu gia nhà hắn đang bị thiếu niên hồng y bóp cổ đến nỗi sắp tắt thở, lập tức phóng qua các l*иg sắt xung quanh và vọt xuống dưới.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Lúc này Phượng Cửu cũng không biết, tại trong phòng khách quý của Dự Vân lâu, thành chủ Lục Đạo thành đang tiếp đón một người ăn mặc hồng y và mang mặt nạ "Quỷ Y", cũng bởi vì trận động tĩnh này đã khiến cho hai người trong phòng khách quý chú ý tới. Thành chủ và "Quỷ Y" kia cũng chú ý nhiều hơn đối Phượng Cửu trong sân.
Thành chủ nhìn thấy "Quỷ Y" cực kỳ cảm thấy hứng thú đối thiếu niên hồng y phía dưới, lập tức cười nói: "Nhìn dáng vẻ là con em quý tộc, nhưng hơi ít hiểu biết, tuổi còn trẻ bừa bãi quá mức. Nếu như gϊếŧ thiếu gia Liễu gia, thiếu niên kia cũng không cần nghĩ có thể sống mà rời khỏi Lục Đạo thành."