Trong rừng lịch luyện, mập mạp dẫn Phượng Cửu tới nơi có nguồn nước, thật ra, đó là dòng suối nhỏ nằm lấp sau một lùm cây.
"Tiểu Cửu, chính là nơi này, chúng ta có thể nhanh chóng tắm rửa và thay đổi quần áo ở chỗ này là được." Mập mạp nói, bắt đầu tự mình cởϊ qυầи áo.
Thấy vậy, Phượng Cửu mở to mắt, nói: "Vậy ngươi tắm ở đây đi! Ta đi lên thượng du." Trong khi nói, đã đi về hướng thượng du.
Mập mạp nghe xong hơi sửng sốt: "Ngươi đi đến thượng du? Đó không phải là ta sẽ tắm nước mà ngươi đã tắm hay sao?"
"Ta không tắm, ta chỉ rửa mặt và thay quần áo." Phượng Cửu nói, quay đầu lại quét mắt nhìn hắn một cái, nói: "Không được phép qua đây."
"Ách...... Được thôi!"
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng hắn cũng không đi qua, chỉ trở lại bên dòng suối nhỏ và nhanh chóng tắm rửa, rốt cuộc, ở địa phương như vậy vẫn không an toàn.
Phượng Cửu cảm ứng hơi thở xung quanh, sau khi thấy không có người khác, lúc này mới cởi hồng y nhiễm máu và thay một bộ sạch sẽ, lại đi vào dòng suối nhỏ bên cạnh, lấy tay vốc nước lên rửa mặt, rửa sạch sẽ thuốc mỡ trên mặt, lộ ra dung nhan vốn có.
Dùng mặt nước làm kính, nàng có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của ảnh ngược trong nước, da thịt tuyết trắng cùng với ánh mắt trong vắt sáng rực động lòng người. Toàn bộ những vết sẹo vốn ở trên mặt đã biến mất vô tung, dẫn đến sự xuất hiện của một dung nhan tuyệt mỹ khiến người hít thở không thông.
Người trong kính nước gợi lên một nụ cười nhẹ, trong tươi cười mang theo ba phần tà mị, bảy phần tùy ý, tôn lên cùng với ánh mắt trong trẻo, khiến cả người nàng thoạt nhìn có một hơi thở tôn quý không giống người thường.
Mặc dù trước đây, Tô Nhược Vân từng mang dung nhan của Phượng Thanh Ca, nhưng, nàng ta rốt cuộc cũng không phải là nàng, cho dù có gương mặt tương tự, thần thái và khí chất đều không giống nhau.
Mà Phượng Cửu lại khác, khuôn mặt này dường như không trái ngược với cảm xúc của nàng, bởi vì trong kiếp trước của nàng, đây chính là dung nhan vốn có của nàng, dung nhan mà nàng đã quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn.
Thay đổi một thân hồng y sạch sẽ, rửa mặt, cảm giác cả người rực rỡ hẳn lên, ngay cả tâm tình cũng cảm thấy sung sướиɠ theo.
Nàng lấy ra túi nước từ trong không gian và đổ đầy nước, ngay sau đó liền nghe giọng nói của mập mạp truyền đến từ phía sau.
"Tiểu Cửu, ngươi đã xong chưa?"
"Rồi."
Nàng lên tiếng, thu túi nước vào trong không gian, đứng lên và xoay người nhìn về phía mập mạp: "Đi thôi!"
Lúc này mập mạp đã nhìn thấy nàng, không tránh khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi... ngươi là Tiểu Cửu?"
Vì sao thay đổi một thân quần áo, rửa mặt, lại giống như đã thay đổi thành người khác?
"Có phải bị ta kinh diễm rồi hay không? Ha ha ha!" Phượng Cửu cười lớn, nhìn hắn, trêu ghẹo nói: "Ta chính là tuấn mỹ tiêu sái như vậy, ngươi không cần hâm mộ, hâm mộ cũng không ích gì."
Nghe thấy lời này, mập mạp thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi là nữ!"
Phượng Cửu cười ranh mãnh, có chút tự luyến sờ soạng mặt mình một chút, nói: "Ân, khá nhiều người khi nhìn thấy khuôn mặt này của ta đều nói như vậy."
Giọng nói rơi xuống, nàng nhìn về phía mập mạp, trầm tư một hồi, hỏi: "Điểm kinh nghiệm của ta đã đủ rồi, chỉ cần bóp nát ngọc bài là có thể đi ra ngoài, vậy còn ngươi? Ngươi tính toán làm sao bây giờ?"
"Ngươi... ngươi phải rời khỏi nơi này?"
"Ân, ta còn có việc trong người, không thể ngốc lâu ở chỗ này." Nàng gật đầu nói.
Nghe vậy, mập mạp suy nghĩ một lúc, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Vậy ngươi hãy rời đi trước đi! Điểm kinh nghiệm của ta còn chưa đủ, tuy rằng nơi này hung hiểm, nhưng ta cũng không thể tránh mãi được. Nếu không, chắc chắn sẽ trở thành tâm ma trên con đường tu tiên, ta muốn khắc phục nó ở chỗ này, chờ đủ điểm kinh nghiệm ta sẽ rời đi."