"Gia gia, cha."
Nàng gọi một tiếng, tận lực xem nhẹ không khí khiến người hít thở không thông trong sảnh, đi vào ôm lấy hai cánh tay bên người Phượng lão gia tử, nở một nụ cười rạng rỡ: "Gia gia, Phượng nha đầu nhớ ngài rất nhiều, ngài một khi bế quan chính là mấy tháng. Mấy tháng qua ta đều không được nhìn thấy gia gia!"
Thay vì vui vẻ trả lời như bình thường, Phượng lão gia tử híp đôi mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm. Cặp mắt sắc bén phảng phất giống như đang muốn nhìn xuyên cái gì. Trái tim nàng run lên vì sốc.
"Gia gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tay nàng vốn đang ôm cánh tay của lão đột nhiên buông ra, thối lui ra sau một bước, thần sắc mang theo vài phần thấp thỏm bất an nhìn lão.
Phượng Tiêu một bên thấy thế, vội vàng tiến lên: "Cha, Thanh Ca đang gọi ngài!"
"Ta nhớ rõ trên cánh tay ngươi có một bớt phượng hoàng, hãy cởϊ áσ khoác ngoài, lộ ra để ta nhìn xem." Ánh mắt sắc bén của Phượng lão gia tử nhìn nàng chằm chằm, giọng nói lộ ra uy nghiêm, không buông tha một biểu tình dù nhỏ nhất ở trên mặt nàng.
Nghe thấy lời này, không chỉ có Phượng Thanh Ca mở to mắt kinh ngạc, ngay cả Phượng Tiêu cũng nhíu mày: "Cha, lời này của ngài là có ý gì? Vì sao đột nhiên muốn nhìn bớt của Thanh Ca? Ngươi đang hoài nghi cái gì?"
"Gia gia, ngươi đang hoài nghi ta không phải cháu gái ngài sao?" Trong mắt nàng hàm chứa nước mắt đầy ủy khuất, vẻ mặt thương tâm.
Phượng Tiêu nhìn thấy không tránh khỏi đau lòng, vội vàng an ủi: "Thanh Ca, gia gia ngươi không phải có ý kia, ngươi đừng nghĩ loạn."
Tuy nhiên, Phượng lão gia tử lại hừ mạnh một tiếng, quét mắt liếc nhìn Phượng Tiêu một cái, sau đó nhìn về phía Phượng Thanh Ca, cau mày, giọng điệu trở nên khắc nghiệt: "Cho ta xem bớt phượng hoàng."
"Cha!"
"Im miệng!" Phượng lão gia tử lạnh giọng gầm lên, ánh mắt sắc bén trừng hắn, lập tức khiến cho Phượng Tiêu không dám thoát khỏi cổ họng nửa câu.
Phượng Thanh Ca khẽ cắn môi, nước mắt đã rơi trong mắt: "Gia gia đừng nóng giận, gia gia muốn nhìn bớt phượng hoàng, ta sẽ để gia gia nhìn xem là được." Trong lúc nói, nàng nới lỏng giải thắt lưng, kéo áo khoác ngoài xuống, lộ ra bớt phượng hoàng màu đỏ trên cánh tay tuyết trắng.
"Cha, ngươi xem, phượng bớt của Thanh Ca không phải vẫn ở nơi đó hay sao?" Hắn thật sự không thể hiểu nổi lão gia tử, vì sao chỉ đi ra ngoài một chuyến, lúc trở về cư nhiên muốn nhìn bớt của Thanh Ca? Chẳng lẽ là đang hoài nghi nữ nhi của hắn đã bị người đánh tráo?
Phải biết rằng, mỗi ngày hắn đều nhìn nàng đi lại ở dưới mí mắt, hành động kia, thần thái kia, còn có dung nhan kia, sao có thể là giả?
Nhìn thấy bớt phượng hoàng, Phượng lão gia tử nhăn mày lại, nói: "Lại đây."
"Cha!"
Phượng lão gia tử mặc kệ hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phượng Thanh Ca: "Lại đây!" Lần này, giọng nói khắc nghiệt thêm vài phần, mang theo uy nghiêm không dung nếu kháng cự.
Phượng Thanh Ca khẽ cắn môi, nhìn lão một cái, sau đó chậm rãi bước về phía trước, đến trước mặt lão và hạ đôi mắt xuống.
Phượng lão gia tử liếc mắt nhìn nàng một cái, ngón tay nhúng chút nước trà, chà xát trên bớt phượng hoàng màu đỏ kia. Nhìn lại, màu đỏ của bớt phượng hoàng vẫn còn đó, không hề bị phai màu, cũng không bị lão lau mất. Lão không khỏi nhăn mày càng sâu.
"Gia gia, ta có thể kéo áo khoác ngoài lên sao?" Nàng hỏi với giọng điệu nghẹn ngào, vẻ mặt bi thương nhìn Phượng lão gia tử.
Không đợi Phượng lão gia tử mở miệng, Phượng Tiêu vội vàng nói: "Thanh Ca, mau kéo áo khoác ngoài lên, ngươi về phòng trước đi, ta sẽ nói chuyện với gia gia ngươi."
"Ân." Nước mắt nàng rơi xuống, sau khi kéo áo lên liền chậm rãi chạy ra ngoài.
Chờ khi nhìn thấy nàng đã rời đi, Phượng Tiêu không khỏi cau mày, giọng nói vững vàng hỏi: "Cha, ngài đang làm gì vậy? Ngài đang hoài nghi cháu gái ngài sao?"