Khi mọi người nghe nàng gọi một tiếng ca ca, tất cả bọn họ đều sửng sốt một chút. Bọn họ chưa từng nghe nói Quan Tập Lẫm còn có muội muội? Hay là, cô nương này thuộc chi thứ nào đó của Quan gia?
"Cô nương là người Quan gia?"
Tên nam tử đang đứng bên cạnh Phượng Cửu tò mò hỏi. Thầm nghĩ:
Nếu thật là người Quan gia, sau khi trở về hắn nhất định phải nói phụ thân tới cửa cầu hôn, không những có thể củng cố mối quan hệ với Quan gia, còn có thể ôm mỹ nhân về, cớ sao không làm?
"Vì sao ta không nhớ rõ Quan gia còn có một người như ngươi như vậy?" Lão thái gia liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, giọng nói già nua hơi trầm xuống.
Phượng Cửu chớp đôi mắt, kinh ngạc nói: "Bớt dán vàng trên mặt các ngươi đi, ta khi nào thì nói ta là người Quan gia các ngươi?"
"Làm càn!"
"Không được khi dễ muội muội ta!"
Ngay khi tiếng quát chói tai của Quan lão thái gia rơi xuống, Quan Tập Lẫm trên đài cũng hét lớn thành tiếng theo sát phía sau. Thái độ sắc bén không hề thua kém gia gia của hắn chút nào, khiến cả đám đông mọi người đều sửng sốt ngẩn người, nửa ngày cũng không có phản ứng lại.
Hắn ngu ngốc sao? Quan lão thái gia chính là gia gia hắn, hắn cư nhiên dám lớn tiếng giằng co với gia gia hắn như vậy?
Ngay cả sắc mặt Quan lão thái gia cũng đỏ lên, không biết là xấu hổ hay là tức giận, thân thể run lên nhè nhẹ, đập thật mạnh cây gậy trong tay xuống trên mặt đất một cái, trong miệng mắng to: "Phản! Đều phản đúng không? Một đám đều phản đúng không? Không giữ được quy củ nào sao?"
Trên đài, Quan Tập Lẫm không chút nào lùi bước, đón nhận cái nhìn căm tức đang hướng về phía hắn. Hắn ưỡn ngực, ánh mắt mang theo kiên quyết nhìn thật sâu vào mắt gia gia hắn. Trong ánh mắt của hắn ẩn chứa sự quyết liệt, khiến cho trong lòng Quan lão gia dưới đài nguyên bản còn phẫn nộ không thôi đột nhiên dâng lên một trận kinh hoảng.
Khi đang muốn mở miệng để mọi người rời đi trước, liền nghe thấy giọng nói của hắn mang theo mười phần hơi thở huyền lực truyền ra, rõ ràng truyền vào trong tai mọi người phía dưới.
"Ta, Quan Tập Lẫm ở chỗ này tuyên bố, tự trục xuất ra khỏi gia tộc! Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người và sự việc trong Quan gia, không có quan hệ cùng ta!"
Giọng nói nam tử mạnh mẽ truyền ra, từng tiếng tựa như sấm sét đánh vào trong lòng mọi người, khiến cho bọn họ khϊếp sợ mà đồng thời hít hà một hơi, càng cảm thấy không thể nào tin được những lòi hắn vừa mới nói.
Tự trục xuất ra khỏi gia tộc? Hắn điên rồi sao?
Có gia tộc che chở và không có gia tộc che chở là hoàn toàn khác nhau. Hắn là một đệ tử có được thiên phú xuất sắc như thế, tự trục xuất ra khỏi gia tộc có nghĩa là gì? Đó nghĩa là đã chặt đứt mọi tài nguyên tu luyện, không có gia tộc che chở, hắn sẽ chỉ là một người đơn độc!
Sau khi giao nhi tử của mình cho hộ vệ đỡ về trong viện, khuôn mặt Quan gia chủ trầm xuống nhìn về phía Quan Tập Lẫm trên đài, ánh mắt hơi lóe, không nói nửa câu.
Mà Quan lão thái gia lại tức giận đến nỗi cả người run rẩy, chỉ vào hắn: "Ngươi.... ngươi có dám nói lại một lần nữa cho ta!"
Ánh mắt Quan Tập Lẫm nặng nề, giọng nói mang theo ngang ngạnh nói: "Nói một trăm lần cũng giống nhau, ta Quan Tập Lẫm, tự trục xuất ra khỏi gia tộc!"
"Tập Lẫm ca, ngươi đã thắng cạnh tranh, ngươi chính là thiếu chủ Quan gia, ngươi sao có thể tự trục xuất mình ra khỏi gia tộc đây!" Dưới đài, một thiếu niên mang thần sắc lo lắng hướng về phía Quan Tập Lẫm trên đài hô to: "Ngươi mau nhận sai với gia gia, gia gia sẽ không so đo cùng ngươi."
"Mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, hôm nay ta đã nói điều này, đây cũng là nguyên nhân ta trở về hôm nay, Quan gia này, ta sẽ không lại ngốc thêm lần nữa."
Nghe được lời này, Quan lão gia tử tức giận lạnh giọng mắng to: "Quan gia đã ngược đãi ngươi hay gì đó hay sao? Ngươi còn muốn tự trục xuất ra khỏi gia tộc? Nếu hôm nay ngươi không nói ra một vài điều, thậm chí ngươi không có suy nghĩ tự trục xuất ra khỏi gia tộc, ta còn muốn ngươi phải chịu gia pháp gia quy của gia tộc, cẩn thận giáo huấn tử tôn bất hiếu như ngươi!"