*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mèo ™
Cuối cùng, sự kiện Hạ Du Du – Học sinh ngoan hiền ưu tú đánh bạn cùng lớp trước mặt giáo viên rồi cúp học đã làm kinh động rất nhiều người, dĩ nhiên trong đó có cả ba mẹ của Hạ Du Du.
Khi Trương Quân Hạo tìm được Hạ Du Du và Tần Tử Hiên cũng là lúc ba mẹ cô đến trường gặp giáo viên chủ nhiệm để tìm hiểu tình hình rõ hơn. Dưới áp lực của phụ huynh và nhà trường, Hạ Du Du luôn duy trì tinh thần không sợ hãi ban đầu, vẫn kiên trì không nhận sai, không chỉ ba mẹ Hạ Du Du mà chính bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc. Sau này, Hạ Du Du không bao giờ quên khoảnh khắc anh dũng đó của mình, tự gọi mình là nữ hiệp không sợ cường quyền.
Nhưng khi mẹ Hạ Du Du nhìn thấy Tần Tử Hiên bên cạnh cô thì đã rất ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Tử Hiên, con là Tần Tử Hiên? Con trai của Vũ Hân, đúng không?” Lúc đó Tần Tử Hiên mới biết, mẹ của Du Du từng là bạn thân hồi đại học của mẹ mình, và anh đã từng gặp Hạ Du Du lúc còn bé.
Diễễnđàànlêêquýýđôôn
Đó là lúc Tần Tử Hiên năm tuổi, ba của Hạ Du Du công tác ở thành phố nhà họ Tần đang sinh sống, vì vậy mẹ Du Du dẫn cô đến thăm gia đình người bạn thân đã lâu không gặp của mình, bởi vì lịch trình đã được sắp xếp trước, nên cũng chỉ gặp mặt thăm hỏi nhau không đến một ngày.
Nhưng Tần Tử Hiên lại kinh ngạc phát hiện mình lại nhớ rất rõ dáng vẻ của Hạ Du Du năm đó. Mái tóc đen mượt được thắt thành hai bím nhỏ, đôi mày lá liễu cong cong, đôi mắt to long lanh sáng ngời, hàng lông mi dày cong vυ't, sống mũi cao thẳng nổi bật trên làn da trắng hồng mũm mĩm, đôi môi nhỏ chúm chím mọng nước, lúc cười rộ lên, ánh mắt lúng liếng nét ngây thơ đáng yêu, giọng nói trong trẻo vui tai, khiến người đối diện không nhịn được mà vui vẻ cười theo.
Mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhung đang thịnh hành nhất bấy giờ, mang một đôi giày sandal viền nơ trắng nhỏ xinh, nhìn cô không khác gì một nàng công chúa chân chính cả.
Câu đầu tiên thốt ra khi vừa nhìn thấy Tần Tử Hiên chính là: "Mẹ, anh ấy thật đẹp trai, con thích anh ấy.”
Sau đó luôn vây quanh Tần Tử Hiên, thấy Tần Tử Hiên vẽ tranh cô cũng muốn học theo, Tần Tử Hiên đưa bộ bút màu mà mình thích nhất cho cô, Hạ Du Du vui vẻ ôm cổ Tần Tử Hiên, miệng nhỏ hồng hồng hôn chụt lên má Tần Tử Hiên, khiến hai bà mẹ cười đến cong cả mắt.
Trước khi đi về, Hạ Du Du bịn rịn không muốn rời, không ngừng nhắc nhở Tần Tử Hiên sau này phải đến tìm cô chơi, nhưng hai gia đình không ở cùng thành phố, ba mẹ hai bên cũng bận rộn nên không có thời gian gặp nhau. Nếu cô Hạ không nhắc tới, sợ rằng Tần Tử Hiên và Hạ Du Du cũng đã quên mất lúc nhỏ hai người đã từng gặp nhau rồi......
Bà Hạ kéo tay Tần Tử Hiên, vành mắt đỏ lên, một lúc sau mới nói với ba của Du Du: "Anh, đây là con trai của Vũ Hân, thật không ngờ sẽ gặp lại ở đây."
Thì ra, sau khi xảy ra sự việc không may đó, cô Hạ mới được nghe người khác kể lại, nhờ người hỏi thăm mới biết ba Tần Tử Hiên đã dẫn Tần Tử Hiên rời khỏi thành phố đang sống trước kia, nhưng không ngờ ông lại chuyển đến ở gần gia đình bọn họ.
Giáo viên chủ nhiệm cũng có biết ba mẹ của Hạ Du Du, một người là thị trưởng thành phố đương nhiệm, một người đã từng là nghệ sĩ piano nổi tiếng, bây giờ đang là trưởng đoàn của một đoàn nghệ thuật nổi tiếng nhất thành phố, cùng với việc Hạ Du Du khăng khăng một mực không nhận sai, cộng thêm vẻ thân thiết vui mừng của bà Hạ khi gặp lại Tần Tử Hiên, e là chuyện đánh bạn trốn học của hai em ấy cứ thế mà cho qua thôi.
Chỉ là, từ đó về sau Hạ Du Du thuận lợi mọi bề, như cá gặp nước.
Bởi vì bà Hạ vừa thương tiếc vừa thương yêu Tần Tử Hiên, nên mỗi ngày Hạ Du Du đều có thể đường hoàng đến nhà Tần Tử Hiên chơi, cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, hơn nữa còn chuyển sang ngồi cùng bàn với anh, sau đó nghiễm nhiên trở thành “thần hộ mệnh” của Tần Tử Hiên.
Trong trường, chỉ cần mỗi khi hai người họ ở cùng nhau, Hạ Du Du sẽ không để Tử Hiên dùng gậy dò đường, thay vào đó cô sẽ nắm chặt tay Tần Tử Hiên làm người dẫn đường cho anh, hai người gắn bó thân thiết như hình với bóng, những nơi Tần Tử Hiên không thể đến, Hạ Du Du cũng sẽ không đến, những nơi Hạ Du Du muốn đến, nhất định sẽ dẫn Tần Tử Hiên theo. Đối với Tần Tử Hiên, mỗi nơi mỗi giờ mỗi phút đều tồn tại hơi thở tràn đầy sức sống của Hạ Du Du.
Cô dẫn anh đi xem đá bóng, nói cho anh biết cầu thủ nào đẹp trai nhất, cầu thủ nào vừa mới sút vào lưới, cầu thủ nào vừa mới phạm quy,.....
Cô dẫn anh cùng tham gia ngày hội văn nghệ của trường, nhưng cô không làm người dẫn chương trình nữa, mà luôn đi theo bên cạnh anh, nói cho anh biết trên sân khấu ai biểu diễn đẹp nhất, hay nhất, nói cho anh biết cô gái khiêu vũ trong tiết mục vừa rồi mặc chiếc váy xinh đẹp như thế nào.....
Cô dẫn anh đi khắp đầu đường cuối ngõ, cùng anh thưởng thức những món ăn ngon và nổi tiếng.....
Cô bảo anh vứt hết tất cả quần áo màu đen đơn điệu đi, nói với anh nếu như sau này cô không làm hoạ sĩ thì cũng sẽ làm một nhà thiết kế thời trang tài năng, cho nên cô rất thích các màu sắc rực rỡ, chứ không phải vĩnh viễn là một màu đen, cho nên, anh cũng phải như vậy.
Cô kể cho anh nghe câu chuyện cổ tích Hoàng tử và công chúa bạch tuyết mà mình thích nhất.
Cô hát cho anh nghe những bài hát êm tai vui vẻ.
Cô nhờ anh dạy mình học chữ nổi, cùng anh lần mò luyện đọc từng chữ từng chữ.
Sinh nhật Tần Tử Hiên, cả ngày hôm đó cô đều ở bên cạnh bầu bạn với anh, hát bài “Chúc mừng sinh nhật” và “Cầu nguyện” tặng anh, nói rằng cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, mãi mãi không rời xa......
Tần Tử Hiên cứ để Hạ Du Du ở bên cạnh bầu bạn với mình ngày qua ngày, năm nối tiếp năm, cho đến khi Tần Tử Hiên mười lăm tuổi, Hạ Du Du mười ba tuổi.....
Lúc đó, Tần Tử Hiên và Hạ Du Du đã vào trung học, Hạ Du Du đã có chiếc máy tính đầu tiên của riêng mình, bắt đầu bị thu hút bởi thế giới internet rộng lớn, để theo kịp Hạ Du Du, Tần Tử Hiên cũng tự mua một chiếc máy tính chữ nổi rất hiếm có thời đó.
Sau đó, việc đầu tiên Hạ Du Du làm là lập email cho hai người, tài khoản của Tần Tử Hiên tên là “DuDu”, đương nhiên tài khoản của Hạ Du Du sẽ là “TuHien” rồi, cùng thống nhất đặt mật khẩu là 1314. Theo như lời Hạ Du Du nói, thì chỉ như vậy mới có thể nhớ đến đối phương bất cứ lúc nào.
Mặc dù Tần Tử Hiên cho rằng việc này quá ngây thơ, nhưng Hạ Du Du lại rất thích ý nghĩ này của mình, buổi tối mỗi ngày sẽ gửi một email cho Tần Tử Hiên, thật ra thì hai người rất ít khi xa nhau lâu, nên cũng không có gì để nói, vì vậy nội dung email của Hạ Du Du thường là một bài hát, thậm chí là một bức tranh do Hạ Du Du tự vẽ mà Tần Tử Hiên vốn không thưởng thức được, hoặc chỉ là một câu: “Tử Hiên, ngủ ngon nhé”
Sinh nhật mười lăm tuổi của Tần Tử Hiên, Hạ Du Du ở bên cạnh anh đến rất khuya, Tần Tử Hiên nghĩ hôm nay chắc sẽ không nhận được email rồi, nhưng khi vừa đến 12 giờ đêm, email của Hạ Du Du đã được gửi tới, nội dung là một đoạn ghi âm ngắn.
Giọng nói êm dịu của Hạ Du Du vang lên trong đêm tối: “Tần Tử Hiên, em thích anh! Những lời này lúc 8 tuổi em đã nói với anh rồi... À không phải, là từ lúc 3 tuổi mới đúng, nhưng không biết anh còn nhớ hay đã quên?! Bây giờ em hỏi anh lần nữa: Tần Tử Hiên, anh thích em có được không? Anh sẽ trả lời thế nào đây? Sinh nhật vui vẻ, Tử Hiên.”
Hôm đó, khi trở về từ nhà Tần Tử Hiên, mẹ đã vào phòng nói chuyện với cô. Ba mẹ của Trương Quân Hạo muốn sắp xếp cho Trương Quân Hạo du học, nên cũng muốn Hạ Du Du đi cùng, thậm chí còn suy nghĩ đến ý muốn học thiết kế thời trang của Hạ Du Du, nên đã lựa chọn nước Pháp cho cả hai, mẹ cô cũng mong muốn Hạ Du Du có thể ra nước ngoài học tập, vì môi trường đào tạo chuyên môn hơn, có cơ hội phát triển trong tương lai hơn.
Nước Pháp, thủ đô Paris hoa lệ lãng mạn, thánh đường của giới thời trang, Hạ Du Du cũng luôn hướng tới nơi đó, nhưng sau khi nghe mẹ nói xong, không hiểu sao Hạ Du Du lại có thái độ cự tuyệt kịch liệt, ngay lúc ấy, cô chợt nhớ Tần Tử Hiên ghê gớm, đó là lý do cô gửi email đó cho Tần Tử Hiên.
Nhưng Hạ Du Du không có ý định nói chuyện du học cho Tần Tử Hiên biết. Cũng không biết việc mẹ cô đến tìm Tần Tử Hiên vào ngày hôm sau.
Trong một quán cà phê nào đó, Tần Tử Hiên và mẹ của Hạ Du Du im lặng ngồi đối diện nhau.
Từ tận sâu đáy lòng, Tần Tử Hiên rất tôn trọng và cảm kí©ɧ ŧìиɧ cảm mà bà Hạ dành cho mình, thậm chí còn xem bà như trưởng bối trong gia đình. Kể từ khi bà Hạ biết Tần Tử Hiên là con trai của người bạn thân nhất của mình khi xưa, nên đối đãi với Tần Tử Hiên thương xót cảm thông hết mực, không chỉ không ngăn cản Hạ Du Du qua lại thân cận quan tâm Tần Tử Hiên, mà hơn nữa còn bảo cô thường xuyên dẫn Tần Tử Hiên về nhà chơi. Những ngày lễ tết, bà chọn mua quà cho Hạ Du Du và Trương Quân Hạo, thì đương nhiên sẽ có cả phần của Tần Tử Hiên, ngay cả Hạ Du Du cũng giả vờ ghen tỵ nói, mẹ thương cô không bằng một phần Tần Tử Hiên.
Nhưng ngay mới vừa rồi, vị trưởng bối vẫn luôn rất tốt với anh, mang đầy vẻ áy náy xin lỗi, dùng giọng nói còn dịu dàng hơn lúc bình thường nói những lời hoa mỹ đầy cảm động, Tần Tử Hiên lại cảm thấy giọng nói đó quá tàn khốc, quá lạnh lùng.
Bà Hạ nói: “Tử Hiên, đột ngột hẹn con ra đây thế này thật sự là vì cô không còn cách nào khác, bởi Du Du là một đứa bé rất cố chấp. Mặc dù du học ở Pháp là một cơ hội rất tốt, nhưng nếu Du Du không thích, thì cô chú cũng không ép buộc nó, nhưng bây giờ không phải do nó không thích, mà là vì không nỡ xa con.” DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐
“Từ trước tới nay, cô không hề ngăn cản, thậm chí còn khích lệ hai đứa qua lại thân thiết với nhau, là bởi cô biết con là một đứa bé ngoan, cô cũng rất thích con, cho nên hi vọng con có thêm nhiều niềm vui, bớt đi cô đơn tịch mịch.”
“Tử Hiên, xin con hiểu cho tấm lòng của người mẹ ích kỉ này, cô chú luôn mong muốn con gái mình sẽ có một tương lai thuận lợi tốt đẹp hơn.”
Đời người dài như vậy, con và Du Du đều còn nhỏ, vẫn chưa đủ lớn để xác định rõ ý muốn thực sự của mình là gì, cô không muốn nhìn thấy tương lai sau này hai đứa sẽ hối hận, cho nên cô mong con đối đãi với Du Du như em gái là được rồi. Sau này các con sẽ tìm được hạnh phúc riêng của mình, có lẽ hai đứa không thích hợp để tính đến chuyện lâu dài về sau. Tử Hiên, cô xin lỗi!”
Bà Hạ nói xong, Tần Tử Hiên vẫn im lặng không lên tiếng. Anh rất muốn đáp lời, nhưng không biết mình nên nói gì, anh cũng không thể phản bác lại được, vì bây giờ Du Du vẫn còn quá nhỏ, đời người thật sự rất dài, anh cũng sợ Du Du sẽ hối hận, nếu Du Du không hối hận, thì chính bản thân anh cũng cảm thấy áy náy, bởi Du Du là một cô gái quá tốt, mà anh thì.... Không xứng với cô ấy.
Im lặng kéo dài tưởng chừng như cả thế kỷ, rốt cuộc Tần Tử Hiên cũng khó khăn cất tiếng, giọng nói khàn khàn: “Đúng vậy, cô Hạ, Du Du là em gái tốt nhất của con.” Nhìn theo bóng lưng cô đơn của Tần Tử Hiên dần dần khuất xa, bà Hạ thầm cảm thấy bản thân mình thật quá tàn nhẫn....
Ngay sau buổi tối Hạ Du Du thổ lộ lòng mình, lần đầu tiên cô nhận được email của Tần Tử Hiên gửi cho mình. “Du Du, anh muốn ra nước ngoài du học, có lẽ sẽ không trở về nữa, đừng đến tìm anh, cám ơn em đã ở bên cạnh anh trong suốt thời gian qua. Em đã hỏi anh có thể thích em được không? Bây giờ anh sẽ trả lời em. Đương nhiên là được rồi, anh rất thích em, em vẫn luôn là cô em gái đáng yêu nhất của anh.”
Đêm đã khuya, ba mẹ không cho phép Du Du ra ngoài, gọi điện thoại đến nhà Tần Tử Hiên thì không có ai bắt máy, Hạ Du Du không thể làm gì khác hơn là liên tục gửi email cho anh: “Khi nào anh đi?”
“Vì sao anh không về nữa?”
“Anh chỉ xem em là em gái thôi sao?”
......
Tất cả những email gửi đi như đá chìm xuống biển, cuối cùng Hạ Du Du gửi một email: “Em chờ anh quay về, được không?”
Hồi lâu sau, trong hộp thư báo có email mới, Hạ Du Du mở ra, chỉ thấy hai chữ: "Không được!"
Hạ Du Du mất ngủ cả đêm......
Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên Tần Tử Hiên chủ động gọi điện thoại cho ba mình, nhờ ba dùng thời gian ngắn nhất làm xong mọi thủ tục giấy tờ du học cho anh.
Trong biệt thự, luôn lặp đi lặp lại một bài hát do một ca sĩ khiếm thị trình bày:
“Nếu như anh có thể nhìn thấy
Thì anh có thể dễ dàng phân biệt ngày sáng đêm đen
Cũng có thể nắm đúng tay em trong mênh mông biển người
Nếu như anh có thể nhìn thấy
Thì anh có thể lái xe đưa em đi lang thang khắp chốn
Cũng có thể bất ngờ ôm chầm em từ phía sau
Nếu như anh có thể nhìn thấy
Thì có lẽ cuộc đời anh sẽ hoàn toàn khác
Có lẽ những gì anh muốn, anh thích, anh yêu.... Sẽ không như bây giờ
Màu đen trước mắt anh không phải màu đen
Màu trắng em nói là màu trắng như thế nào?
Bầu trời xanh mà mọi người nói, trong ký ức anh là một bầu trời xanh ẩn sau đám mây trắng.
Anh hướng mắt nhìn về phía em
Nhưng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hư vô
Phải chăng Thượng đế đã giăng một bức màn che trước mắt anh.
Mà quên vén lên?
Em là đôi mắt của anh
Giúp anh nhận ra sự thay đổi của bốn mùa
Em là đôi mắt của anh
Giúp anh vượt qua biển người đông đúc
Em là đôi mắt của anh
Giúp anh lĩnh hội được tri thức mênh mông
Em là đôi mắt của anh
Nên anh mới nhìn thấy được thế giới này... Đang ở trước mắt mình." [1]
[1] Bài hát 你是我的眼 – Lâm Hựu Gia. Các bạn có thể nghe ở
TruyenHD
Khi dùng hết tất cả sức lực gõ ra hai chữ “Không được” gửi đi, thì Tần Tử Hiên đã rơi lệ đầy mặt, thì ra “Đôi mắt” quý giá vừa có được cũng chỉ là nhất thời, như trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi....
Sáng sớm hôm sau, Tần Tử Hiên lập tức rời khỏi, Hạ Du Du sáng sớm chạy tới biệt thự chỉ thấy người đi nhà trống, dường như Tần Tử Hiên đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của Hạ Du Du, như chưa từng xuất hiện....
Hết chương 7
*********