Lão tăng chậm rãi hiện lên ở trước người của Tiêu Kỳ, thân thể giống như Lưu Ly toả ra ánh sáng.
Hắn giơ tay phải lên, thong dong tao nhã, ngón trỏ nhẹ nhàng bắn ra, trên khuôn mặt trang nghiêm thần thánh khẽ mỉm cười.
Lúc này Tiêu Kỳ đang duỗi người, nhìn thấy lão tăng xuất hiện, đôi mắt sáng của nàng trừng lớn.
Nàng mới vừa mở miệng muốn nói chuyện thì lão tăng đã gảy ngón tay một cái, trong chớp mắt trái tim của nàng đã vỡ vụn.
Tất cả im bặt đi, thế giới ở trong mắt của nàng trở nên bất động, đôi mắt sáng chậm rãi đóng lại, thân thể đổ ập xuống đất, lặng lẽ không hề có một tiếng động, không ngờ lại lập tức chết đi.
Tất cả những động tác này nhìn như chậm rãi, thế nhưng lại nhanh đến mức khiến cho Sở Ly không kịp phản ứng.
Lão tăng lại khẽ mỉm cười nhìn Sở Ly, ngón trỏ khẽ gảy.
Trái tim của Sở Ly đột nhiên xuất hiện một luồng lực lượng kỳ dị, muốn đánh nát trái tim thành mảnh vỡ, thế nhưng Thiên Ma khí vẫn tiềm phục ở trong lòng đột nhiên ngưng tụ, như một con mãnh thú đánh ra, tức thì nuốt chửng đạo lực lượng này.
Nhìn thấy hắn chỉ tay gϊếŧ chết Tiêu Thi, Sở Ly phẫn nộ tới mức muốn điên lên. Hận không thể tiến lên chém xuống một đao. Chém rụng đầu của đối phương, chém đối phương thành từng mảnh từng mảnh.
Phẫn nộ tới mức muốn điên, hắn càng ngày càng trở nên bình tĩnh, Khô Vinh kinh xoay chuyển, trong nháy mắt từ Vinh chuyển hóa sang Khô, linh khí tiêu tán, thân như đã chết mà đổ gục xuống.
- A Di Đà Phật…
Lão tăng đứng ở trước mặt Sở Ly, miệng niệm một tiếng phật hiệu.
Phật hiệu ôn hòa yên tĩnh, chậm rãi vang vọng ở trên trời.
Toàn bộ tất cả mọi người trong Phi Mã thành đều có thể nghe thấy tiếng Phật hiệu này, Phật hiệu lọt vào tai, tâm tình lập tức trở nên yên tĩnh, khí tức táo bạo biến mất.
Người hai bang đang chém gϊếŧ ngoài Phi Mã thành bỗng nhiên dừng tay, không hiểu ra sao lệ khí trong lòng bỗng nhiên biến mất, bỗng nhiên, bọn họ cảm giác chuyện mình làm rất là buồn cười.
Không có suy nghĩ nhiều, mỗi người bọn họ đều xoay người rời đi.
- A Di Đà Phật...
Lão tăng lần nữa niệm một tiếng Phật hiệu.
Tiếng Phật hiệu này lọt vào trong tai, trong lòng mọi người trở nên yên tĩnh an lành, trong đầu hiện ra tướng mạo của lão tăng.
Cổ Nguyệt đang ở trên cây nhìn chăm chú thì chợt thấy một đạo ánh sáng phóng lên trời, lại nghe được tiếng Phật hiệu này. Hắn kinh ngạc lên tiếng kêu:
- Không Hải tôn giả!
Hắn như một làn khói xuất hiện ở trước người lão hòa thượng, nhìn quanh người hắn như Lưu Ly, dáng vẻ trang nghiêm. Sau đầu cũng có ánh sáng, hắn trợn mắt lên. Kêu lên một tiếng thất thanh:
- Không Hải tôn giả?
Lão hòa thượng xoay người lại, tay hợp thành chữ thập rồi thi lễ, âm thanh ôn hòa mà bình tĩnh:
- Cổ thí chủ, tục sự của lão nạp đã xong, ta muốn trở về tự bế quan tu hành.
- Bọn họ...?
Cổ Nguyệt nhìn về phía hai người dưới đất.
Vẻ mặt của Không Hải có chút thương xót, bi thương nói:
- Hai vị thí chủ đã đi Tây thiên cực lạc, An vương điện hạ có thể yên tâm, lão nạp đi trước một bước.
- Tôn giả muốn thành Phật sao?
Cổ Nguyệt vội hỏi.
Không Hải thở dài:
- Người xuất gia không nên nói dối. Lão nạp chỉ mượn một tia Phật lực từ thiên ngoại, bản thân muốn tu hành tới còn cách rất xa. Lần này ta muốn bế quan tiềm hành, có lẽ sẽ có được thành tựu này, cáo từ!
Hắn dứt lời, tay hợp thành chữ thập thi lễ rồi bỗng nhiên biến mất.
Cổ Nguyệt trợn mắt lên, tình cảnh trước mắt này khiến cho hắn càng ngày càng kính nể đối với Kim Cương tự.
Hắn đứng ngây ra trong chốc lát, sau đó mới tỉnh táo lại, tiến lên thăm dò Sở Ly và Tiêu Thi, khóe miệng mỉm cười.
Hai người này đã mất mạng. Thân thể cứng ngắc, cho dù có linh đan diệu dược thì cũng vô dụng, Kỳ Nguyên đan của phủ Dật Quốc Công cũng không cứu được bọn họ!
Ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào Tiêu Thi.
Tiêu Thi đã chết đi vẫn xinh đẹp không gì tả nổi. Cho dù đã nhắm mắt, thế nhưng vẻ mặt yên tĩnh, dường như được giải thoát, không hề có một chút tâm ý thống khổ nào cả.
Cổ Nguyệt thở dài:
- Không hổ là đệ nhất mỹ nhân Đại Quý!
Hắn âm thầm lắc đầu.
An vương điện hạ cũng quá nhẫn tâm, yêu giang sơn không thích mỹ nhân. Tuy nói làm hoàng đế, mỹ nhân gì cũng có thể có được, nhưng mỹ nhân như Tiêu Thi chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, rất khó gặp lại.
An vương vì ngôi vị hoàng đế mà lại cam lòng hạ độc thủ. Đúng là người làm đại sự.
Chỉ có điều cũng may là nhờ có Không Hải tôn giả tự mình động thủ, đổi lại là mình. Quả thực hắn không tàn nhẫn được như vậy.
- Ài...
Cổ Nguyệt lắc đầu thở dài.
Quả thực không đành lòng để cho một bộ thi thể xinh đẹp như vậy phơi thây nơi hoang dã, vẫn nên chôn nàng thì hơn.
Hai tay của hắn mạnh mẽ đánh một cái. Rất nhanh trên đất đã hiện một cái hố to, hắn nhẹ nhàng thả Tiêu Thi vào trong hố, suy nghĩ một chút, cũng quăng Sở Ly vào trong, xem như là tạo công đức đi.
Hai tay lại đẩy bùn đất về, dùng sức giẫm giẫm vài cái, sau khi thấy tạm ổn hắn mới nhẹ nhàng đi.
…
Sở Ly nằm ở trong trạng thái kỳ dị, thân thể không khác gì tử vong, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo. Đại Viên Kính Trí càng ngày càng rõ ràng, nhìn thấy Phật châu trên tay trái của Không Hải thiếu một viên. Đúng như hắn dự liệu, đây là oai của Xá Lợi kia.
Nhìn thấy Cổ Nguyệt đi xa, hắn thúc giục Khô vinh kinh từ Khô chuyển sang Vinh, linh khí thiên địa mãnh liệt kéo đến, Thiên Ma khí không nhúc nhích trong lòng cũng vận chuyển, hùng hồn mênh mông, không ngờ trong lúc bất tri bất giác đã bước vào tầng thứ hai.
Nó nuốt chửng chỉ lực của lão tăng Không Hải, làm lớn mạnh chính mình.
Hóa ra từ trước cho tới nay phương pháp luyện của hắn đã sai, muốn Thiên Ma khí lớn mạnh thì phải dựa vào nuốt chửng, tu luyện Thiên Ma công là phải nuốt chửng Thiên Ma khí chuyển hóa thành của mình, mà không phải dùng để tăng cường Thiên Ma khí.
Hắn ôm Tiêu Thi vô thanh vô tức chui ra khỏi cái hố, ung dung giống như từ trong nước đi ra vậy.
Nhẹ nhàng đặt Tiêu Thi lên trên đất, lau đi bùn đất ở miệng và mũi của nàng. Hắn thở dài, cũng không quá gấp, hắn đang nghĩ tới tình cảnh lúc Không Hải xuất hiện.
Trạng thái lúc đó của Không Hải quá kinh người, dường như đã hóa thân làm Phật, trận pháp lại bị hắn ta mạnh mẽ phá tan, tuy nói uy lực của trận pháp này không mạnh, thế nhưng cũng đã đủ kinh người rồi.
Đại Lôi Âm Tự có loại bí thuật này, Kim Cương tự cũng có, cũng như thần phật trên trời giáng thế, không thể ngang hàng.
Thiên Ma khí lưu chuyển trong thân thể, một hơi nuốt chửng chưởng lực của Không Hải, sau đó tuần hoàn một vòng trong thân thể, lần nữa trở về, sau đó lại nằm yên bất động.
Thiên Ma khí bước vào tầng thứ hai quả thực rất lợi hại, đáng tiếc lúc trước nó quá yếu, bằng không, mình cũng không cần phải chịu khổ nhiều như vậy.
Không còn chưởng lực của Không Hải phá hoại, mặt mạnh mẽ của thân thể hắn đã phát huy ra tác dụng, lại dùng một viên Kỳ Nguyên đan, dưới sự phối hợp, rất nhanh đã khôi phục được thương thế.
Sau một khắc, hắn đã đi tới tửu lâu cao nhất trong thành.
Bên ngoài tửu lâu có một cột cờ dựng thẳng, bay phấp phới, ba chữ Cuồng sa lâu này, chỉ cần ngồi ở bất kỳ một chỗ nào trong thành, chỉ cần ngẩng đầu lên là đều có thể nhìn thấy được.
Sở Ly móc ra hai mươi ngàn lượng bạc, bao trọn tòa tửu lâu này, trong vòng nửa canh giờ mời tất cả các khách đang ở trong ra ngoài, sau đó hắn mới tiến vào.
Chưởng quỷ tửu lâu vội vã đồng ý.
Hai mươi ngàn lượng bạc đã có thể mua lại tửu lâu này, chỉ bao mấy ngày, đương nhiên là hắn phát tài rồi. Dưới sự hưng phấn và động lực mười phần, hắn y theo yêu cầu của Sở Ly, trong vòng nửa canh giờ đã đuổi tất cả người đi, sau đó lại thu hồi tất cả người bên trong.
Sở Ly thi triển Thâu Thiên Hoán Nhật đã rất là nhuần nhuyễn.
Mây đen trên bầu trời nhanh chóng tụ lại, chẳng khác nào trời tối.
Sấm chớp gào thét, làm cho mọi người trong Phi Mã thành hoảng sợ, trước đó có cao tăng giáng thế, Phật hiệu phổ độ chúng sinh. Lúc này lại có thêm sấm sét hạ xuống, lẽ nào muốn tru trừ ác gian hay sao?
Sở Ly ở trong đó, nhìn trái tim bị đánh nát của Tiêu Thi đang chậm rãi khôi phục lại. Lúc này hắn vẫn cảm giác khó mà tin được nổi, thuật Thâu Thiên Hoán Nhật này thần kỳ vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Thương thế như vậy mà cũng có thể khôi phục được lại như lúc ban đầu, quả thực không thể tưởng tượng được nổi.
Từng đạo từng đạo sấm sét bị dẫn ra, cách không đánh tới trên người hắn.
Sở Ly không dám khinh thường, thân thể như cương thi, chẳng khác nào đã chết đi, hắn muốn giả trang thành người chết, xem có thể né tránh khỏi sấm sét trừng phạt hay không.
- Đùng!
Một đạo sấm sét đánh tới, bắn trúng đỉnh đầu của hắn.
Hắn bị đánh bay, nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Thiên Ma khí liều mạng lưu chuyển, nuốt chửng sấm sét, thế nhưng lại như rắn nuốt voi, muốn nuốt chửng rất gian nan, lực lượng thiên lôi so với chỉ lực của Không Hải còn tinh khiết hơn rất nhiều.
Nhưng Sở Ly lại không lo lắng, chỉ cần tinh thần của mình không bị thương, có Khô Vinh kinh thì hắn sẽ không chết được.
Tiêu Thi mở mắt ra, quay đầu đánh giá, chậm rãi ngồi dậy.
Mình đang ở trên hai cái bàn ăn ghép lại thành một, bên người không có ai khác nữa, Sở Ly đâu rồi?
Nàng vừa nghiêng đầu thì đã nhìn thấy Sở Ly nằm trên đất.
Nàng vội vã đưa tay, bàn tay ngọc run lên, lực lượng trong nháy mắt chạy qua thân thể, làm cho nàng run rẩy rồi ngã xuống mặt đất, mái tóc vừa đen vừa rậm, lại thẳng lập tức xù lên.
Sở Ly thở một hơi dài nhẹ nhõm, lập tức ngồi dậy.
Khô Vinh kinh quả nhiên lợi hại, mấy lần khô vinh biến hóa đã đánh tan lực lượng của sấm sét, khởi tử hoàn sinh, xem như hắn đã lừa gạt được nó.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thi, nhìn mái tóc của nàng đã rối tung, giống như nổ vậy, hắn không nhịn được phải cười ha hả.