Vân Thiên Vũ nói xong lại nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai người lại đi tới truyền tống trận bên kia nhanh chóng rời đi.
Phía sau, Tư Không Lâm nhíu mày nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, cuối cùng lại nhìn về phía đan dược trên bàn trúc.
Vừa ra tay lại có thể lấy ra đan dược lợi hại như vậy, không thể không nói nha đầu kia hết sức lợi hại.
Không chỉ như thế, ngay cả Đỗ Long đại sư lại bị nàng kéo đến Đấu Long Tông.
Đây thật là quá kỳ diệu, chủ yếu nhất chính là năng lực của nha đầu kia vô cùng cường đại, nếu như nàng là đại năng giả nào đó đầu thai chuyển thế, sau này chỉ sợ thật sự có thể thành công làm một thế lực cực mạnh.
Lại thêm nàng không chỉ có linh lực thiên phú cao, còn là thiên giai luyện đan, sau này nhất định sẽ trở thành thánh giai luyện đan, lại thêm y thuật của nàng tự nhiên cũng hết sức lợi hại.
Người như vậy, sau này mình thật sự không cần tới sự hỗ trợ của nàng sao?
Nhưng nghĩ đến điều kiện nàng đưa ra, bảo hắn đến Đấu Long Tông treo một danh nghĩa, hắn lại cảm thấy đau đầu.
Nếu như là chuyện khác, hắn có thể dễ dàng đáp ứng nàng.
Nhưng chuyện đến Đấu Long Tông treo một danh nghĩa, nếu như bị người khác phát hiện hắn là Viện trưởng của học viện Thiên Kình, chỉ sợ bọn họ sẽ cười ngạo hắn.
Viện trưởng Tư Không rầu rĩ nói không nên lời, trong lúc nhất thời cảm thấy khó xử.
Mà một phía khác, hai người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên đã ngồi truyền tống trận của học viện Thiên Kình, ra khỏi học viện Thiên Kình.
Vừa ra học viện Thiên Kình, Tiêu Cửu Uyên lại trầm giọng mở miệng nói: "Ta thấy viện trưởng Tư Không chỉ sợ không thích đến Đấu Long Tông treo một danh nghĩa đâu."
"Hắn có đồng ý hay không tùy hắn, chỉ cần sau này hắn không cần tới sự hỗ trợ của ta là được."
Vân Thiên Vũ đối với cái này ngược lại không có suy nghĩ nhiều, hiện tại tâm tình nàng vô cùng tệ.
Tiêu Cửu Uyên nhìn tâm tình nàng không tốt, suy nghĩ một chút lại biết nàng lo lắng bởi vì viện trưởng Tư Không không có cách nào giải phong ấn cho hắn, cho nên hắn khẽ trấn an nàng.
"Vũ Nhi, đừng quan tâm tới ký ức của ta, nàng xem cho dù không có ký ức, ta vẫn là ta trước đây, không phải sao?"
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, hồi lâu cũng không có nói gì.
Mặc dù bây giờ hắn vẫn thích hắn, nhưng giữa bọn họ lại dường như thiếu đi cái gì đó.
Không, nàng nhất định sẽ giải hết phong ấn của hắn.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ lộ ra ánh sáng kiên định, chậm rãi nói: "Tiêu Cửu Uyên, ta sẽ khiến cho lão nhân Linh Tôn của thế gia Thanh Long thay chàng giải hết phong ấn, nếu như hắn không đồng ý, ta sẽ gϊếŧ tất cả người của thế gia Thanh Long."
Câu nói sau cùng nói thốt ra, trong mắt nàng đã đầy sát khí.
Tiêu Cửu Uyên nhất thời kinh sợ, hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, hắn không nghĩ tới nàng có chấp niệm quá sâu, bởi vì chấp niệm quá sâu sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Con người cũng rất dễ dàng tiến vào ma đạo, trở thành ma.
"Vũ Nhi, chuyện này không cần vội, nàng xem lúc này Đấu Long Tông vừa xây dựng xong, chúng ta vẫn nên quay về Đấu Long Tông để chỉnh đốn lại một chút.”
Nhắc tới chuyện này, tâm tư của Vân Thiên Vũ cuối cùng cũng chuyển sang chuyện khác.
"Được, chúng ta quay về Đấu Long Tông thôi."
Tiêu Cửu Uyên gật đầu, kéo tay của Vân Thiên Vũ một đường rời khỏi học viện Thiên Kình.
Trong bóng tối Triệu Tranh theo sát hai người bọn họ, ba người cùng nhau trở về Thiên Nhận Phong.
Tiếp theo, mỗi ngày Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên đều ở bên trong Đấu Long Tông xử lý sự vụ.
Tiêu Cửu Uyên chịu trách nhiệm phân công nhiệm vụ trong ngọn núi, Vân Thiên Vũ lại tĩnh tâm lập ra quy định trong Đấu Long Tông, nếu muốn thành lập thế lực, không có quy củ sao có thể làm được.
Đấu Long Tông càng nhiều người, càng phải tuân thủ quy định, nếu không có quy củ lại toàn bộ rối loạn.
Ở đây, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, mỗi người đều chịu trách nhiệm cho việc mình làm.
Mà bên ngoài Đấu Long Tông, bên trong tây đại lục không bao lâu lại nổi lên phong ba.