Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1100: Nữ nhân không biết xấu hổ

Mấy bóng người lắc mình chạy tới bậc thang, những người này cũng không cướp bậc thang của Nam Vân cung, mà đi thẳng đến bậc thang.

Mấy người này cũng giống với Nam Vân cung, đầu tiên là nhẹ nhàng bước lên bậc thang, sau đó nhanh chóng nhìn trúng bậc thang nào đó, bóng người lắc mình đáp xuống bậc thang, bậc thang lại vững vàng bất động như thường.

Sau đó trong đám người có người kinh ngạc kêu lên: "Bắc Thương điện nhất định cũng lấy được bản vẽ, cho nên biết đi như thế nào."

Lúc này Vân Thiên Vũ ở trong đám người cũng biết bản vẽ lúc trước bọn họ giành được là dùng để làm gì, hóa ra là bản vẽ để đi vào kho báu Bạch Vân.

Trước đó nàng quan sát khinh công của mấy người Nam Vân cung và Bắc Thương điện, biết khinh công này đi như thế nào, có thể thuận lợi tìm được bậc thang đi vào kho báu Bạch Vân kia.

Ngoại trừ Vân Thiên Vũ, hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cũng đã biết làm thế nào để đi vào kho báu Bạch Vân.

Phượng Vô Nhai nhanh chóng nói: "Chúng ta cũng lên đi."

Vân Thiên Vũ lại ngăn cản bọn họ: "Mấy người chúng ta tu vi linh lực quá thấp, nếu như chúng ta sớm cướp được vị trí, như vậy nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chúng ta nhất định sẽ trở thành mục tiêu công kích của người khác, cho nên chúng ta vẫn nên chờ một chút đã."

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai vô cùng đồng ý với lời nói của Vân Thiên Vũ.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, hai người khác giành được tư liệu bức vẽ cũng đã lên bậc thang.

Ngoại trừ những người giành được bản vẽ này ra, một số người khác giành được bản vẽ kho báu ở phòng đấu giá cũng thuận lợi lên bậc thang, tìm được vị trí bậc thang.

Đám người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên vừa nhìn thấy liền biết những người này đã chia sẻ bản vẽ và tư liệu kho báu, cho nên bọn họ mới có thể biết bí mật của bậc thang.

Nhưng người giành được bản vẽ kho báu chỉ có hai mươi người, hơn nữa có năm người trên bậc thang, như vậy có tổng cộng hai mươi lăm người biết bí mật của bậc thang.

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhanh chóng quan sát trên bậc thang, nhìn thấy hai mươi bậc thang đã bị chiếm hết, chỉ còn thừa một vài vị trí, nếu như bọn họ còn không ra tay, như vậy sẽ không thể đi lên được nữa.

Đúng lúc này, bậc thang bắt đầu đung đưa không ngừng.

Có người kêu to lên: "Không được rồi, kho báu sắp đóng lại, nếu đóng lại thì chúng ta sẽ không vào được nữa."

Lúc này mọi người phóng lên bậc thang như điên, loạn thành một bầy.

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lắc mình bay thẳng lên bậc thang.

Bởi vì lúc trước chiếm được tư liệu bức vẽ, cho nên bọn họ biết đi như thế nào.

Mọi người bước nhẹ chân, lần lượt thay đổi bước chân đi lên mấy bậc thang, bậc thang này nhất định được sắp xếp có trật tự, chỉ có đi theo thứ tự mới xuất hiện một bậc thang thật sự mang ám văn, tất cả bậc thang còn lại đều là cửa tử.

Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ và năm người khác trong chớp mắt đã đứng vững trên bậc thang, lúc này bậc thang càng đung đưa lợi hại hơn.

Trong đám người, có người phát hiện đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chiếm được bậc thang, không khỏi kêu lên.

"A, mau nhìn, mấy người kia chiếm được bậc thang rồi."

"Tu vi linh lực của bọn họ hình như rất thấp."

"Người dẫn đầu chỉ là cấp bậc linh tướng thôi."

"Cướp đi."

Có người muốn xông tới, mặt khác lúc này có vài bóng người lao đến, dẫn đầu chính là đám người Lạc Li và Đào Yêu.

Đào Yêu vừa đến liền trầm giọng nói: "Dừng lại, nếu như không có chúng ta, các ngươi không thể giữ vững bậc thang này."

Ý của nữ nhân này chính là chỉ có bọn họ gia nhập mới có thể giữ vững được bậc thang.

Vân Thiên Vũ vốn rất ghét nữ nhân này, nghe thấy nàng ta rõ ràng muốn vào kho báu, lại làm ra dáng vẻ người ban ơn, vô cùng đáng ghét.

Nàng quát lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ rằng chúng ta cần các ngươi à? Cút!"