Người có cấp bậc linh vương đã chạy thoát, còn lại người của Yêu Minh đều bị đánh đến trọng thương.
Cuối cùng mọi người sợ hãi giãy giụa, liên tục quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Tha mạng a, tha mạng a, chúng ta không dám, sau này không dám nữa."
Tiêu Cửu Uyên nhìn liếc mắt những người này, cuối cùng cũng không có ý muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt nữa. Những người này chẳng qua nghe lệnh Hắc Yêu hành động thôi, cho nên vẫn là tha bọn họ một con đường sống đi.
"Cút."
Tiêu Cửu Uyên gầm lên, tất cả người của Yêu Minh đều giãy giụa đứng dậy bỏ chạy.
Đợi sau khi tất cả bọn họ đều đi rồi, ba người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ còn có Phượng Vô Nhai thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đuổi những tên này đi hết rồi.
Chỉ là bọn họ còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu, Đại Lực Kim Cương Hùng ở phía sau ngửi được mùi của tiểu Ma Hùng trên người của bọn họ, cho nên nổi giận, gầm thét đuổi theo.
Ba người Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Uyên còn có Vân Thiên Vũ nhanh chóng bỏ chạy như điên, cuối cùng Đại Lực Kim Cương Ma Hùng đuổi theo lát nữa liền cảm thấy mệt mỏi, rốt cục không đuổi theo nữa.
Ba người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ còn có Phượng Vô Nhai cuối cùng có thể thở rồi.
Ba người nhanh chóng tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống nghỉ ngơi, ngũ linh thú đã tự đi tìm chỗ để vui chơi đùa giỡn rồi.
Ở đây ba người nghỉ ngơi một lát, sau đó bắt đầu nói chuyện.
"Tiêu Cửu Uyên, không ngờ ngươi cũng có lúc chật vật như vậy."
Vân Thiên Vũ mỉm cười, Tiêu Cửu Uyên trước kia là người cao cao tại thượng.
Lông mày Tiêu Cửu Uyên nhăn lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ nói: "Ta tên là Hoàng Phủ Viêm, không phải Tiêu Cửu Uyên."
Vân Thiên Vũ nghe hắn nói xong, nàng nhướn mày ánh mắt u ám nhìn hắn.
"Từ trước ngươi đã có tên này, chỉ là hiện tại ngươi mất đi trí nhớ, cho nên quên chuyện lúc trước mà thôi."
Tiêu Cửu Uyên không tin những lời nói của Vân Thiên Vũ, hắn hừ lạnh nói: "Ngươi đừng bịa chuyện nữa, ta có mất trí nhớ hay không, ta sẽ không biết sao?"
Những lời này của hắn rõ ràng là không tin Vân Thiên Vũ, trong lòng Vân Thiên Vũ hơi chùn xuống, nàng ngước mắt lên nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Nếu ngươi không tin lời nói của ta, vậy thì còn có một người cũng biết chuyện trước đây của ngươi."
Nàng nói xong nhìn Phượng Vô Nhai ở bên cạnh.
Đôi mắt hoa đào của Phượng Vô Nhai hơi nheo lại, y mị hoặc cười khẽ: "Đúng vậy, từ trước ngươi đã gọi là Tiêu Cửu Uyên, là vương gia của Đông Ly quốc ở đông đại lục, ngươi là vị hôn phu của Vũ nhi, hai người các ngươi tình cảm rất tốt, vốn đã lập ngày thành hôn, nhưng đến ngày đại hôn lại không thấy ngươi, cho nên Vũ nhi liền đi đến tây đại lục tìm ngươi. Tiêu Cửu Uyên, thật không biết ngươi đã tu luyện phúc khí của mấy đời mà lại có thể khiến một nữ nhân vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy."
Phượng Vô Nhai sâu trong lòng rất ngưỡng mộ, nếu người này là y thì tốt rồi. Đáng tiếc người Vũ nhi yêu, người nàng thích lại là Tiêu Cửu Uyên. Nhưng tên này lại quên nàng, thật sự là rất đáng hận.
Đáng hận nhất chính là hiện tại hắn không tin lời nói của bọn họ.
Phượng Vô Nhai nói xong, Tiêu Cửu Uyên cũng không tin y, hắn cười lạnh nhìn Phượng Vô Nhai nói: "Ngươi và nàng ta quan hệ tốt như vậy, tất nhiên sẽ giúp nàng ta, ta dựa vào cái gì để tin lời của ngươi chứ."
Phượng Vô Nhai cười lạnh nói: "Ngươi không tin lời nói của chúng ta cũng không sao, nhưng dù sao ngươi cũng nên tin lòng mình chứ, lúc trước ta thấy rõ ràng, ngươi vẫn luôn quan tâm Vũ nhi, lúc muội ấy gặp nguy hiểm, ngươi theo bản năng liền ra tay giúp đỡ muội ấy, bởi vì muội ấy đến gần ta, ngươi lại ghen."