Nữ nhân này chỉ là cấp bậc linh sĩ, tại sao lại có thể đả thương một người có cấp bậc linh tướng như hắn được chứ.
A a, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu vậy.
Lúc này, Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đã bức tên cấp bậc linh vương luống cuống tay chân.
Hai người, một người là thất tinh linh tướng, một người là bát tinh linh tướng.
Tuy vẫn chưa đạt tới cấp bậc linh vương, nhưng đó là hai người hợp sức lại.
Tên có cấp bậc linh vương lo trước lo sau, làm sao đối phó được với cả hai người. Vì thế gã nhanh chóng rơi vào thế yếu, mấy lần bị Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai tập kích.
Tên cấp bậc linh vương cảm thấy tình hình không ổn, xoay người định chạy.
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai nhìn nhau rồi xoay người quát lớn: "Định chạy đi đâu?"
Hai người, một người từ đằng sau hung hăng đánh tới, tên cấp bậc linh vương chạy phía trước vội xoay người lại tiếp chiêu.
Nhưng người còn lại lại nhanh chóng bay tới sau lưng gã kia, sau đó ra tay, hung hăng giáng một chưởng thật mạnh.
Một tiếng ầm lớn vang lên, tên cấp bậc linh vương vội vàng đưa tay vận khí để chống đỡ, lúc này gã rõ ràng đã lực bất tòng tâm rồi.
Tiêu Cửu Uyên đột nhiên sử dụng trường thương màu đen của mình. Trường thương mang theo uy lực dời non lấp biển, hung hăng quét tới đối phương.
Đối phương định né, nào ngờ lại bị một chưởng của Phượng Vô Nhai đằng sau công kích.
Hai bên tấn công, gã chỉ có thể đối phó với một người.
Lúc này tên cấp bậc linh vương sắc mặt thay đổi, bàn tay theo bản năng xuất ra một đạo linh lực đánh văng trường thương của Tiêu Cửu Uyên ra ngoài, nhưng đằng sau Phượng Vô Nhai lại tiếp tục giáng một chưởng nữa.
Ầm một tiếng trức tiếp đánh gã bay văng ra.
Tiêu Cửu Uyên đột ngột xoay người bay lên không trung, trường thương trong tay giống như cầu vồng hung hăng giáng xuống.
Đùng đùng đùng, liên tiếp mấy chưởng giáng xuống, người này trực tiếp bị đánh bò xoài trên mặt đất, hộc máu miệng.
Sau đó gã điên cuồng hét lớn: "Cứu mạng, cứu mạng với."
Trong rừng trước đó Hắc Yêu và một tên cấp bậc linh vương khác đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mấy tên bị năm con linh thú tập kích. Cho nên bọn chúng đã sớm bay tới.
Gã này vừa kêu, bọn chúng liền tăng tốc, trong chớp mắt đã bay tới.
Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai muốn gϊếŧ tên cấp bậc linh vương này cũng đã không đủ sức rồi.
Ba người thấy Hắc Yêu đem dem một đám người đuổi tới, liền xoay người rời đi, đám Hắc Yêu và tên cấp bậc linh vương còn lại kia đã tức phát điên lên, hung hăng nói: "Đuổi theo bọn chúng, hôm nay nhất định phải gϊếŧ hết bọn chúng."
"Đuổi theo."
Đám người phía sau đuổi sát theo sau, Vân Thiên Vũ lại dùng mánh khóe cũ, nói: "Chúng ta chia ra trước rồi tách bọn chúng ra sau."
"Được." Hai người kia lên tiếng, chạy được một đoạn rồi xoay người rời đi, lại chia nhau ra.
Đằng sau đám người Hắc Yêu đuổi tới, vừa đuổi kịp tới liền nhìn thấy ba người tách nhau ra, Hắc Yêu phẫn nộ thét lên: "Ngươi bên này, ngươi bên kia, ta đi bên này."
Một đám người trong nháy mắt phân làm ba nhóm, đuổi theo phía trước.
Có điều Hắc Yêu không phải kẻ ngốc, sau khi ba nhóm người tách nhau ra không lâu, gã liền nhớ tới tên cấp bậc linh vương trước đó vì sao mà bị đánh trọng thương, đó là bởi vì tách nhau ra, cho nên bọn gã không được tách nhau ra.
"Quay về, lập tức quay về, bọn chúng đang giở trò đó."
Tất cả bọn chúng lại xoay người quay về tập hợp.
Phía trước Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai chạy được một đoạn không xa, nghe vậy liền biết bọn chúng đã nhìn thấu được mưu kế của bọn họ rồi.
Xem ra chiêu này không hữu dụng nữa rồi, ba người nhanh chóng tập hợp lại.
Nếu như bọn họ tách nhau ra cũng rất dễ bị đám người Hắc Yêu tiêu diệt.
Co nên ba người cùng với năm con linh thú bắt buộc phải ở cạnh nhau, đoàn kết lại thì mới có thể đối phó với bọn chúng.