Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 1052: Kẻ thù gặp lại

Vân Thiên Vũ suy nghĩ, cười khẽ.

Hiện tại trong tay nàng có điểm tích lũy, trong chợ đêm có rất nhiều dược liệu luyện đan. Đêm nay đi đến Ma thành xem thử, dùng điểm tích lũy mua dược liệu trở về luyện chế một ít đan dược. Đúng rồi, luyện chế thêm một ít Hoán Nhan đan để đổi điểm tích lũy.

Vân Thiên Vũ hạ quyết tâm, quyết định trước tiên ngủ một giấc đã.

Chỉ là mắt của cô mới vừa nhắm lại, bên ngoài liền có người mở miệng hỏi: "Bùi Khê có ở đây không?"

Vân Thiên Vũ mở đôi mắt lạnh lùng, nàng hỏi: "Ai?"

"Ta là Cổ Dao của Viêm Minh, lão đại bảo ta đến đưa cho ngươi chút điểm tích lũy."

Vân Thiên Vũ vừa nghe là mệnh lệnh của Tiêu Cửu Uyên, lập tức trong lòng vui vẻ, từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng kéo cửa ra.

Ngoài cửa có một thanh niên dáng người gầy, da ngăm đen đang đứng, quả nhiên là người thường xuyên đi theo Tiêu Cửu Uyên.

"Ngươi tên là Cổ Dao phải không?"

"Đúng vậy, lão đại bảo ta đến đưa cho ngươi chút điểm tích lũy, khắp nơi của học viện này đều cần điểm tích lũy, các ngươi vừa mới đến, điểm tích lũy tương đối khó kiếm."

"Được, thay ta cám ơn lão đại."

Vân Thiên Vũ lạnh nhạt nói, Cổ Dao nhanh chóng lấy

điểm tích lũy từ trên đồng hồ đưa cho Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ liếc một cái, tim hơi đập mạnh.

Nàng cho rằng mình nhìn lầm nên tỉ mỉ nhìn lại một chút, cuối cùng chính xác là mười vạn điểm tích lũy.

Đây không phải nhiều điểm quá rồi à.

"Đây không phải hơi nhiều rồi hả?" Vân Thiên Vũ hơn nữa ngày mới mở miệng nói.

Vẻ mặt Cổ Diêu hơi khó hiểu, thật ra gã cũng cảm thấy lão đại nhà gã có chút kì lạ, bằng không tại sao lại thu nhận một nữ nhân như vậy vào Viêm Minh.

Thu nhận thì cũng thu nhận rồi, chỉ là bị nàng quấn lấy không có cách nào thoát ra được, nhưng bây giờ vì cái gì mà lão đại lại lập tức tặng mười vạn điểm tích lũy cho nữ nhân này chứ.

Cổ Dao vẻ mặt khó tin, nhưng gã vẫn truyền lời dặn dò của lão đại lại cho nàng: "Lão đại nói, để ngươi đừng chạy loạn chung quanh, trước mắt tranh thủ thời gian tu luyện quan trọng hơn."

"Được, ta biết rồi."

Vân Thiên Vũ cũng biết bây giờ linh lực tu vi của mình quá thấp, trước mắt trong học viện, bất cứ người nào cũng có thể nghiền áp linh lực của nàng, cho nên nàng vẫn nên dành nhiều thời gian để tu luyện.

"Thay ta cám ơn lão đại, ta sẽ tranh thủ thời gian tu luyện."

Cổ Dao lên tiếng đáp ứng sau đó liền rời đi.

Ở phía sau, Vân Thiên Vũ đang cầm đồng hồ lên xem, sau đó đóng cửa lại trở về phòng, nằm xuống giường, vui vẻ không ngừng.

Tuy rằng tên kia mất trí nhớ, khiến nàng rất đau lòng, nhưng biểu hiện này của hắn vẫn rất đáng để tha thứ.

Tiêu Cửu Uyên, bởi vì những chuyện vụn vặt này, ta tạm tha cho chàng.

Bởi vì tâm trạng rất tốt, cho nên nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, bên ngoài đã là nửa đêm rồi.

Vân Thiên Vũ nghĩ đến chuyện muốn mua dược liệu, nhanh chóng dịch dung, nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài, sau đó đi thẳng đến Ma thành.

Bởi vì đã tới Ma thành một lần rồi, cho nên vô cùng quen thuộc.

Trong Ma thành có rất nhiều dược liệu.

Vân Thiên Vũ dùng điểm tích lũy mua rất nhiều dược liệu bỏ vào bên trong Phượng Linh giới, sau đó trở về nhà ở tập thể, trốn trong nhà ở tập thể luyện chế Đan địa cấp dược.

Một đêm rất nhanh đã trôi qua.

Nàng ngoại trừ luyện chế một ít độc đan khiến động tác của đối phương chậm chạp trong nháy mắt ra, còn luyện chế một ít Hoán Nhan đan và Dưỡng Nhan Đan, đợi đến khi nàng rảnh có thể đem bán.

Vân Thiên Vũ dọn dẹp tất cả trong phòng xong, nhanh chóng đi ra ngoài xách nước vào, tắm rửa một lát, sau đó mặc y phục tử tế đi ra ngoài.

Ngoài cửa hai người Bạch Doanh Doanh và Bùi San đúng lúc đi tới, nhìn thấy nàng, quan tâm hỏi: "Muốn đi ăn một chút gì không?"

Lúc tu luyện bọn họ không thấy đói, nhưng rảnh rồi liền cảm giác hơi đói, cho nên đi ăn một chút gì đó.

"Được, cùng nhau đi."

Ba người vừa nói vừa đi ra ngoài, ba người vẫn chưa đi đến chỗ ăn cơm đã bị người khác cản đường.

Người cản đường không phải ai khác mà chính là Hồng Thù ngày hôm qua xung đột với Vân Thiên Vũ.

Hồng Thù nhìn thấy Vân Thiên Vũ, thật đúng là kẻ thù gặp lại vô cùng căm tức.