Vân Thiên Vũ lườm mấy người bên cạnh Tiêu Cửu Uyên một cách bất mãn: “Tại sao lại không được, chuyện gì cũng đều có ngoại lệ, chàng không thể phá vỡ luật lệ vì ta hay sao?”
Nàng nói xong lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Cửu Uyên nói: “Viêm Thiên, ta muốn gia nhập vào Viêm Minh.”
Tiêu Cửu Uyên cau mày lại, sắc mặt vô cùng khó coi, người này sao cứ bám dai như đỉa, đuổi thế nào cũng không đi.
Hắn tưởng là thời gian ba ngày cũng đủ để nàng bình tĩnh lại, không ngờ hắn vừa mới xuất hiện nàng lại dính chặt lấy.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ ngợi, lạnh giọng nói: “Không được, Viêm Minh không thu nạp nữ đệ tử, ngươi hãy đến môn phái khác đi.”
“Ta không đi, ta sẽ gia nhập Viêm Minh.”
Vân Thiên Vũ nói một cách kiên định, thần thái của nàng thể hiện nàng sẽ chỉ gia nhập vào Viêm Minh, chứ không gia nhập vào môn phái khác.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ không hề sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm vào Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên tức giận nói: “Người đừng nghĩ là ta sẽ không đánh nữ nhân, nếu như chọc giận ta, ta sẽ đánh không thương tiếc.”
Vân Thiên Vũ nhìn hắn, đau lòng nói: “Vậy chàng đánh đi.”
Tiêu Cửu Uyên nhìn đôi mắt ngấn lệ của Vân Thiên Vũ, tim chợt nhói đau. Cảm giác này khiến hắn cố gắng nén giận, vô cùng bực bội. Chắc chắn nữ nhân này đã sử dụng chiêu ma thuật yêu mị gì đó, nếu không tại sao hắn lại có cảm xúc như vậy với nàng. Không được, sau này hắn vẫn nên tránh xa nàng thì tốt hơn.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ ngơi, xoay người bỏ đi, vừa đi vừa lệnh cho những người của Viêm Minh: “Chặn nàng ta lại, đừng để nàng ta đi theo ta.”
Hắn nói xong xoay người đi tới chỗ trọ của các đệ tử lục khu.
Vân Thiên Vũ ở phía sau muốn theo hắn, đáng tiếc bị mấy người của Viêm Minh chặn đường. Những người này tỏ ra tốt bụng khuyên nàng: “Vị muội muội này, ngươi đừng quấn lấy lão đại nhà chúng ta nữa, nói thật là lão đại nhà chúng ta không thích nữ nhân.”
“Hơn nữa, cho dù lão đại ta thích nữ nhân, cũng không thích người như ngươi, ngươi cho rằng ngươi xứng với lão đại nhà chúng ta sao?”
Người này nói xong nở nụ cười, những người bên cạnh gã cũng cười chế diễu. Vân Thiên Vũ ngẩng đầu trừng mắt nhìn những người đang chặn đường nàng, trầm giọng nói: “Tránh ra, ta muốn đi qua.”
“Vậy ngươi phải cam đoan đừng quấn lấy lão đại nhà chúng ta nữa, ta sẽ để cho ngươi
qua.”
Còn nữa, chúng ta có lòng tốt nói cho người biết, nếu chọc giận lão đại của chúng ta, ngay cả nữ nhân lão đại cũng đánh không thương tiếc đâu.”
Vân Thiên Vũ cười lạnh mở miệng: “Vậy tại sao chàng ấy không đánh ta?”
Nàng nói xong những người này đều sửng sốt, đúng vậy, lão đại vô cùng tức giận, tại sao lại không đánh nữ nhân này.
Họ còn nhớ lần trước có một học muội chặn đường hắn thổ lộ, đã bị hắn đuổi đi ngay lập tức.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy mấy người này ngẩn người liền lách người đi qua, chạy theo Tiêu Cửu Uyên đang ở phía trước.
Tiêu Cửu Uyên nghe thấy tiếng động sau lưng, gia tăng tốc độ. Dường như hắn chạy như tên bắn, mà sau lưng mấy người Viêm Minh mới kịp thời phản ứng, mau chóng đuổi theo Vân Thiên Vũ ở phía trước.
Ba tốp người tạo thành cảnh tượng rất tráng lệ. Mà cảnh tượng này cũng thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người đều đang bàn tán, suy đoán xem đang xảy ra chuyện gì, trong đó có một số người biết chuyện Vân Thiên Vũ muốn gia nhập Viêm Minh, cho nên đồn đại lung tung. Cuối cùng một đồn trăm, lời đồn đại càng ngày càng lớn.
Mọi người trong khu tân sinh đều biết, một người quái dị của Bạch Hạc thành muốn gia nhập vào Viêm Minh, nghe nói Viêm Thiên cũng bị nàng ta quấn lấy không còn cách nào, bây giờ đang phải chạy trốn nàng ta.