Người Bạch Hạc thành trở ra, nhìn thấy người khác đã cướp mất sân tốt, mà bọn họ lại phải dùng đồ thừa, trong lòng hết sức tức giận.
Nhưng Lâm Thanh Dương nói rồi, bọn họ lại không nói gì nữa.
Vân Thiên Vũ phía trước cũng không để ý gì tới người khác, đi thẳng đến sân phía đông.
Phía sau mọi người nhìn nhau.
Sau đó có người trực tiếp đi theo Vân Thiên Vũ, đi thẳng đến sân phía đông.
Lúc này trong sân phía đông, người hai bang giao chiến, một bên chiếm ưu thế rất nhanh, đánh cho bên kia tơi bời tan tác bỏ chạy.
Bên kia phấn chấn nói: “Ha ha cuối cùng chúng ta đã đoạt được sân tốt nhất rồi. Các vị, chúng ta ở căn phòng trên nhất này, các ngươi tự mình chọn đi.”
Trong mười người, một thanh niên khôi ngô dáng cao lớn cười đắc ý nói.
Hắn ta là thủ lĩnh của nhóm người này cho nên mới mở miệng, nhưng những khác đương nhiên sẽ không cướp của hắn ta.
Nhưng những người này ngẩng đầu, liền nhìn thấy có người đi vào cửa viện.
Dẫn đầu là một nữ tử, trên mặt có một nốt ruồi đỏ lớn, vô cùng dữ tợn.
Những người này nhìn vô cùng đáng ghét, có người nhíu mày phẫn nộ quát: “Các ngươi tới làm gì, muốn ăn đòn phải không?”
Vân Thiên Vũ ha hả cười lạnh lùng, thân hình vừa động, Thất Tinh Vô Ảnh dưới chân chạy lên, thân như quỷ mị, chớp mắt liền vọt đến trước người nói chuyện, nàng trực tiếp đưa tay thẳng vế phía người nói chuyện.
Một lời không hợp liền động thủ.
Tất cả mọi người ngây người, sau đó người đối diện bị đánh kêu lên: “À đồ quái dị ngươi mà lại đánh ta.”
Lúc này đối phương đã ý thức được những người này đến tìm chỗ ở.
Sớm nổi giận, lao thẳng đến Vân Thiên Vũ.
Những người này còn chưa đến gần, ba con linh thú của Vân Thiên Vũ liền lắc mình nhảy tới.
Thân hình nhanh như tia chớp, chộp thẳng đến người trước mặt Vân Thiên Vũ.
Một phát cào trúng.
A a, tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Hai người lại trúng độc.
Lúc này, lão đại đối phương nổi giận, thân hình vừa động, đưa tay một chưởng hướng thẳng đến Vân Thiên Vũ.
Người này vừa ra tay, người khác liền nhìn ra, hắn ta không phải linh sĩ cấp biệt, mà là linh tướng cấp biệt.
Tia sáng bạc từ tay hắn ta xuất hiện chứng tỏ hắn ta là nhị tinh linh tướng.
Linh tướng khác linh sĩ. Nếu để hắn ta và Vân Thiên Vũ giao chiến, Vân Thiên Vũ tất sẽ nếm mùi đau khổ.
Cho nên Lâm Thanh Dương ra tay, nhanh chóng hành động, đưa tay cùng Vân Thiên Vũ tung chưởng với người đang đối diện Vân Thiên Vũ.
Ầm một tiếng, tiếng nổ tung, trong tiểu viện nháy mắt bị nổ thành vài hố sâu.
Vân Thiên Vũ thấy Lâm Thanh Dương cùng đối phương đánh nhau, nàng trầm giọng thét lớn ra lệnh:: “Đứng đó làm gì, đánh cho ta, đánh thật mạnh, đánh bọn họ chạy ra ngoài, viện này, chúng ta muốn.”
Một tiếng chúng ta muốn, khích lệ mọi người.
Ai cũng muốn ở chỗ tốt nhất, dựa vào cái gì những người này diễu võ dương oai ở đây.
Cho nên mỗi người đều như phát điên, lao ra đánh nhau với đối phương.
Nhất là bốn người Bùi gia, hung dữ hăng hái, chém chém gϊếŧ gϊếŧ.
Tuy rằng họ bị thương, nhưng đối phương lại bị thương quá nặng.
Cuối cùng mười người lại bị bọn họ dọa sợ, trực tiếp chạy ra khỏi sân.
Đám người Vân Thiên Vũ thuận lợi chiếm được sân phía đông.
Đợi sau khi tất cả người của đối phương đều chạy ra ngoài.
Người thành Bạch Hạc hoan hô, ai cũng tươi cười.
Lâm Thanh Dương lại nhíu mày không đồng ý. Như vậy còn tu luyện gì nữa, chưa gì đã kết oán với người khác, hình như không tốt lắm.
Y đi thẳng đến trước mặt Vân Thiên Vũ nói: “Bùi Khê, ngươi làm như vậy có phải là không được tốt lắm hay không?”