Lâm Thanh Dương là thiên tài của Bạch Hạc thành, luôn là tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, không chỉ có các đại gia tộc coi trọng y mà thành chủ Lâm Mạc Thành cũng hết sức coi trọng y.
Hơn nữa y có vẻ ngoài vô cùng anh tuấn nên y là thần tượng của các tiểu thư trong Bạch Hạc thành.
Nhưng Lâm Thanh Dương là người chính trực, ngay thẳng từ trước đến nay vẫn chưa từng quan tâm đến nữ nhân nào, luôn giữ mình trong sạch.
Không ngờ lần này mọi người lại thấy y dẫn người đến tìm Bùi Khê của Bùi gia, chính vì vậy mọi người đều nhìn chằm chằm sang bên đó.
Lâm Thanh Dương hoàn toàn không để ý đến người khác, tiêu sái bước đến nói chuyện với Vân Thiên Vũ: “Bùi Khê, đây là đồ tổ phụ ta sai người chuẩn bị cho ngươi, ngươi cầm lấy đi.”
Trong tay Lâm Thanh Dương cầm một Không Gian giới, muốn đưa cho Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ kinh ngạc một chút, sau đó từ chối: “Không cần đâu, Bùi gia cũng đã chuẩn bị cho ta rồi.”
Tuy thành chủ Bạch Hạc thành là cha của sư mẫu, nhưng nàng cũng không thể lấy đồ của bọn họ được.
Lâm Thanh Dương không cho nàng cơ hội từ chối, trực tiếp đem Không Gian giới nhét vào tay Vân Thiên Vũ, sau đó nói: “Bên trong chúng ta đã chuẩn bị một vài thứ như kim tệ, tử kim tệ, một ít đan dược, ngoài ra còn có hai quyển Linh Công Bí Quyết và linh khí.Đây là quà gặp mặt của tổ phụ ta cho ngươi, bởi vì lúc trước có việc nên quên đưa cho ngươi.”
Vân Thiên Vũ cầm Không Gian giới ở trong tay, nhất thời không biết từ chối thế nào.
Mà Lâm Thanh Dương cũng không cho nàng có cơ hội, sau khi nói xong, y cười cười: “Được rồi, chúng ta sắp phải khởi hành đến học viện Thiên Kình rồi, sau này hãy chăm sóc lẫn nhau.”
“Được, sau này chăm sóc lẫn nhau.” Vân Thiên Vũ chỉ có thể nói như thế, Lâm Thanh Dương dẫn người rời đi.
Nữ nhân ở xung quanh đều dùng ánh mắt đố kỵ nhìn về phía Vân Thiên Vũ, rõ ràng là một nữ tử xấu xí lại được Lâm Thanh Dương đối xử đặc biệt, tai sao lại như vậy.
Trong số các đệ tử, có một nữ tử dung mạo vô cùng xinh đẹp, thanh tú đang hung hăng nhìn về phía Vân Thiên Vũ, vẻ mặt hết sức khó coi.
Nàng ta là Triệu Nguyệt Nhi của Triệu gia.
Triệu Nguyệt Nhi là tỷ tỷ của Triệu Ngọc Nhi, trong lòng luôn ngưỡng mộ Lâm Thanh Dương.
Không ngờ Lâm Thanh Dương luôn lạnh nhạt đối với nàng ta mà bây giờ lại mặt mày tươi cười với nữ tử xấu xí, còn tặng đồ cho cái thứ xấu xí đó nữa.
A, nàng ta không cam tâm, không cam tâm.
Ở bên cạnh Triệu Nguyệt Nhi cũng có người không cam tâm nói: “Đường tỷ, tỷ nói xem nữ tử xấu xí kia có gì tốt mà Thanh Dương công tử lại đối xử tốt với nàng ta như thế, nàng ta không bằng một góc của tỷ. Trước đây nàng ta còn đánh trọng thương Ngọc Nhi tỷ tỷ, chẳng lẽ người Triệu gia chúng ta cứ để mặc cho người khác ức hϊếp như vậy sao.”
Mặt Triệu Nguyệt Nhi tối sầm lại, nàng ta cắn răng trầm giọng nói: “Sau này có cơ hội ta nhất định sẽ xử lý nàng ta, ta nhất định phải cho nàng ta biết được sự lợi hại của Triệu gia chúng ta.”
Triệu Nguyệt Nhi hung hăng phất tay bỏ đi, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt vui sướиɠ hả hê của nữ tử bên cạnh.
Trước cổng Bạch Hạc thành, toàn bộ ba mươi đệ tử đã có mặt.
Đạo sư của học viện Thiên Kình cũng nhanh chóng đi đến, đạo sư vừa tới đã lên tiếng: “Chúng ta lập tức khởi hành đi đến học viện Thiên Kình, phải nhanh chóng đến học viện Thiên Kình vì tiếp theo chúng ta còn phải tiến hành một cuộc thi tuyển chọn.”
Sau khi mọi người đồng ý thì lần lượt lên xe ngựa, đi theo sau đạo sư của học viện Thiên Kình.
Bọn họ phải ngồi xe ngựa khoảng hai canh giờ, ở nơi giáp ranh giữa hai thành có một truyền tống trận, sau đó các đệ tử phải vào truyền tống trận để đi đến học viện Thiên Kình.
Mọi người không ai nói chuyện với ai, tất cả đều trong trạng thái căng thẳng.
Sau hai canh giờ, mọi người đến truyền tống trận ở giữa hai thành, mọi người xuống xe rồi đi theo sau đạo sư của học viện Thiên Kình để vào truyền tống trận.