Bùi San có chút cười trên nỗi đau của người khác nói, liếc mắt nhìn Vân Thiên Vũ.
“Xem muội thế này sao có thể vào học viện Thiên Kình được.”
Vân Thiên Vũ không để ý đến nàng ta vì nàng biết Bùi San không có dã tâm, chính là vì hào quang trên người mình bị nàng cướp đi rồi, cho nên trong lòng thấy chua chát.
“Bùi gia đã vào mấy người rồi?”
“Trước mắt là bốn người, Văn Tuấn ca, Văn Húc ca, còn có một đệ đệ ở nhánh bên, lại cộng thêm ta.”
Bùi San nói xong lại nhớ ra một chuyện nói: “Trước mắt trên bảng có tên ba mươi người, trên cơ bản đều là linh sĩ. Người thứ nhất và người thứ hai là linh tướng, người thứ nhất chính là trưởng tôn của thành chủ đại nhân, là thiên tài thiếu niên có tiếng của Bạch Hạc thành chúng ta. Người đó không những linh lực thiên phú cao, còn là một linh khí sư, không ngoài dự liệu, ngày sau người đó rất có khả năng sẽ trở thành thành chủ của Bạch Hạc thành.”
“Ngoài người đứng đầu và người thứ hai ra, những người khác đều là linh sĩ, người thứ ba mươi cũng là nhị tinh linh sĩ, cho nên muội muốn vào được e rằng phải phí sức một phen rồi, nhưng muội tốt nhất đừng cướp vị trí thứ ba mươi bởi vì người đứng thứ ba mươi sẽ luôn bị người khác khiêu chiến. Tốt nhất muội nên cướp vị trí thứ 29, như vậy sẽ đảm bảo hơn.”
Một đoàn người nói chuyện đã đi ra viện của Vân Thiên Vũ.
Tất cả mọi người trong Bùi gia đều biết Bùi Khê bước ra rồi.
Cuộc trò chuyện đều xoay quanh Bùi Khê có thể đánh bại ba mươi tuyển thủ trên linh kính bài không.
Không ít người trái lại rất có lòng tin đối với Vân Thiên Vũ, hào hứng nói số người của Bùi gia lần này vào buổi tuyển chọn, một lần vào bốn người, nếu như lại thêm Bùi Khê thì thành năm người.
Tốt tốt!
Bùi lão gia và các trưởng lão trong nhà đều rất vui vẻ.
Vân Thiên Vũ không để ý đến người khác, dẫn theo ba linh thú và Bùi San ngồi xe ngựa đi thẳng một mạch đến đấu trường của buổi tuyển chọn.
Đấu trường rất lớn, xung quanh có rất nhiều người, lúc này trên đài đang tỷ thí kịch liệt.
Dưới đài chỗ gần nhất có các gia chủ đại thế gia và thành chủ đại nhân của Bạch Hạc thành và mấy người lãnh sự.
Trong đó còn có hai lão già nhận được người khác tôn kính, họ là bậc thầy đến từ học viện Thiên Kình, phụ trách công việc chiêu sinh lần này của Bạch Hạc thành.
Có những người thầy này ở đây, buổi tuyển chọn của Bạch Hạc thành sẽ công bằng hơn rất nhiều, không có thành phần giở trò dối trá.
Trong đấu trường, ai nấy chăm chú theo dõi trận đấu trên cao đài, nhưng vẫn có một bộ phận người đang tìm người.
Người tìm người nhanh chóng phát hiện Bùi San và Vân Thiên Vũ đang từ phía ngoài đấu trường đi vào.
Có người hét lên: “Bùi San, có người khiêu chiến với ngươi, ngươi trốn ở đâu vậy, mau, bắt đầu tỷ thí rồi.”
Bùi San đáp lại một tiếng, liếc nhìn Vân Thiên Vũ một cái rồi quay người đi vào phía trong.
Vân Thiên Vũ hỏi nàng ta: “Bùi San, tỷ là người thứ mấy?”
Bùi San lúng túng nói: “Thứ 28.”
28, khó trách người ta khiêu chiến nàng ta, đây là rất dễ bị người khác đánh bại.
Ánh mắt Vân Thiên Vũ tối đi, mặc dù Bùi San này luôn tỏ ra rất tức giận với nàng, nhưng nàng lại không trách nàng ta mà hướng về học viện Thiên Kình, nàng cũng hy vọng có một nữ bằng hữu, cho nên nàng mong rằng Bùi San sẽ có thể thi đậu.
Vân Thiên Vũ nghĩ rồi đi nhanh vài bước, đi đến trước mặt Bùi San nói: “Bùi San, nếu muốn đánh bại kẻ thù thì phải mạnh hơn kẻ thù, lấy khí thế áp đảo đối phương, như vậy mới có thể chiến thắng, có lúc người ta có một dòng sức lực, dòng sức lực này trước tiên từ mặt tâm lý áp đảo đối phương.”
Bùi San ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, có chút bất ngờ, Bùi Khê luôn lạnh lùng, không ngờ đột nhiên lại chỉ bảo nàng ta, nàng ta rất bất ngờ.
Nhưng nàng ta nghĩ đến những lời Bùi Khê nói thì thấy kinh ngạc một chút.
Đúng vậy, mặc dù linh lực của họ cao thâm hơn Bùi Khê nhưng vì từ nhỏ đã ăn sung mặc sướиɠ mà lớn lên nên trên người thiếu đi dòng sức mạnh. Điểm này kém xa so với Bùi Khê.