Tiêu Cửu Uyên mở miệng, gần như dùng hết sức mới nói ra được:” Tại sao?”
Tại sao lại đối xử với con như vậy, tại sao lại giúp hoành huynh tính kế với con.
Tại sao lại dễ dàng vứt bỏ con như vậy.
Rốt cuộc con đã làm sai điều gì, làm hoàng tử không phải là điều con muốn, có năng lực cũng không phải là điều con muốn, con luôn hết lòng kính yêu mẫu hậu, giúp đỡ hoàng huynh, nhưng tại sao lại đối xử với con như vậy.
Trong bóng tối, Tiêu Cửu Uyên cảm thấy hơi thở của mình dồn dập, cảm giác mình như muốn ngất đi, nhưng đầu óc hắn lại hết sức tỉnh táo.
Hắn biết bản thân bị hoàng huynh và mẫu hậu tính kế, vì hắn bị chứng sợ không gian tối tăm. Mẫu hậu đã nói điểm yếu của hắn cho hoàng huynh.
Cho nên hoàng huynh đã bày mưu hãm hại hắn như vậy.
Muốn chờ sau khi hắn hôn mê sẽ gϊếŧ hắn.
Ông trời thật sự quá tàn nhẫn.
Tiêu Cửu Uyên cảm thấy trái tim mình như có ai đó hung hăng chà đạp, vô cùng đau đớn. Đau đến mức hắn không nhịn được gào thét.
Muốn hỏi mẫu thân của mình, tại sao lại đối xử với hắn như vậy.
Nhưng cuối cùng tất cả những gào thét phẫn nộ đó đều trở nên vô dụng, không thể nói chuyện.
Hắn chưa bao giờ từng rơi giọt nước mắt nào, vậy mà giờ đây hốc mắt của hắn lại hơi ươn ướt, nghẹn ngào, thổn thức. Cuối cùng hắn mệt mỏi gục xuống đất.
Cảm thấy như bản thân bị bỏ rơi. Thế giới chỉ còn lại mình hắn vậy.
Trong bóng đêm, hắn thở dốc như một con thú bị bỏ rơi.
Mẫu hậu thân yêu nhất lại liên minh với hoàng huynh để gϊếŧ hắn.
Tại sao bọn họ lại đối xử với hắn như vậy.
Tiêu Cửu Uyên ngã xuống đất, không biết có phải do chứng bệnh sợ không gian hẹp đã phát tác không, hay là bởi trái tim quá đau đớn, đau đến không thể thở nổi.
Hắn cảm thấy hơi thở của mình quá dồn dập, cảm giác không thể thở nổi, dường như mình sắp rơi vào màn đêm.
Cách đó không xa, thái hậu cũng thử gọi hắn: “Uyên Nhi, con sao thế?”
“Con nói chuyện đi.”
Trong bóng đêm Tiêu Cửu Uyên mơ hồ nghe thấy tiếng bà ta gọi, hắn cảm thấy tron lòng vô cùng đau đớn, cuối cùng biến đau đớn thành tức giận.
Tức giận vì bà ta đã đối xử với hắn như vậy, tức giận vì bà ta đã lừa dối hắn, còn nữa hổ dữ không ăn thịt con, sao bà ta lại có thể ra tay được.
Giờ khắc này hắn đột nhiên hiểu, tại sao từ trước tới nay, mẫu hậu vẫn luôn không can thiệp tới chuyện của hắn, nhưng thực ra là bởi bà ta không hề yêu quý hắn.
Hắn cũng không phải con của bà ta. Bà ta cũng không phải mẫu hậu của hắn.
Hoàng thượng mới là nhi tử của bà ta, cho nên người bà ta yêu thương vĩnh viễn là hoàng thượng. Giữa hoàng thượng và hắn, bà ta có thể dễ dàng từ bỏ hắn.
Tiêu Cửu Uyên muốn cười nhưng hắn không thể cười nổi.
Hắn cảm thấy mình sắp rơi vào màn đêm.
Nhưng cuối cùng ở phía cuối đường hầm, đột nhiện trong đầu hắn lại nhớ tới một giọng nói.
Tiêu Cửu Uyên, huynh còn có ta, còn có hài tử của chúng ta…
Chúng ta là một gia đình thực sự.
Tiêu Cửu Uyên, huynh phải sống cho tốt.
Tiêu Cửu Uyên, ta sẽ luôn ở bên huynh.
Trong bóng đêm, Tiêu Cửu Uyên cố gắng mở mắt, nghĩ tới nụ cười hoạt bát của người đó.
Nàng đã cứu rỗi hắn, nàng là người hắn yêu, nàng là người thân của hắn. Cho nên hắn không phải chỉ có hai bàn tay trắng. Mất đi mẫu hậu, hắn vẫn còn có nàng.
Hơn nữa hắn tin rằng, nàng sẽ không bao giờ phản bội hắn, họ sẽ vĩnh viễn yêu thương nhau, vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau. Cho nên hắn không thể nào hôn mê.
Nếu hắn hôn mê sẽ trúng kế của hai mẫu tử độc ác này.
Hắn cần tỉnh táo, tỉnh táo để vạch trần bộ mặt xấu xa của họ.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ ngợi, hơi nheo mắt, trong bóng đêm, hắn không hôn mê, hắn vẫn duy trì sự tỉnh táo.
Lúc này trong lòng hắn không ngừng vang lên những lời nói cảm kích với Vũ Nhi.