Thục phi quay đầu nhìn hoàng hậu hung hăng nói: “Hoàng hậu người đang làm gì vậy, có phải người muốn hại chết nhi tử của ta, nếu người dám nói một câu, bổn cung lập tức tiến cung xin hoàng thượng minh xét, người có ý đồ hại chết nhi tử của bổn cung.”
Thục phi gán cho hoàng hậu một tội rất lớn.
Hoàng hậu không nói được câu nào, cả người bà ta như sắp đổ, muốn gào lên rằng đây là nhi tử của ta, ta mới có lý do quyết định mọi chuyện.
Nhưng nếu bà ta nói ra Hoài vương là nhi tử của bà ta thì không chỉ bà ta mà ngay cả Tưởng gia cũng sẽ gặp xui xẻo.
Bởi vì đây là tội khi quân, tội đáng muôn chết.
Hoàng hậu nghẹn ngào, sao có thể, sao bà ta có thể rơi vào tình cảnh này, vốn dĩ cho rằng chuyện này không có một chút sơ hở nào, tại sao lại thành ra thế này.
Hoàng hậu vô cùng rối trí, nhìn ngự y đang cầm máu cho Hoài vương, nhưng kể cả có cầm máu, rửa sạch chỗ bị thương thì nhi tử của bà ta vĩnh viễn chỉ là một phế nhân.
Làm sao hoàng hậu có thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra nên bà ta muốn ngăn cản.
Nhưng bà ta khẽ động thì Tiêu Cửu Uyên ở một góc phòng đưa tay lên đánh một chưởng khiến bà ta ngất xỉu, sau đó trầm giọng ra lệnh: “Đưa hoàng hậu nương nương hồi cung đi, ở đây không có chuyện hoàng hậu, hoàng hậu ở lại chỉ thêm phiền phức.”
Thái giám và cung nữ không dám phản đối, vội vàng dìu hoàng hậu hồi cung.
Trong phòng, ngự y mời Thục phi, Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ và mọi người ra ngoài, bọn họ phải rửa sạch chỗ bị thương rồi khâu lại, sau đó cho Hoài vương dùng thuốc.
Thục phi, Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ và mọi người đi ra ngoài.
Có vài người đứng ở hành lang, liên tục cười lạnh.
Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không muốn quan tâm những chuyện tiếp theo nên cáo từ Thục phi rồi rời đi.
Thục phi ở phủ Hoài vương đợi tin của ngự y.
Cuối cùng ngự y đi ra bẩm báo, bởi vì vết chém quá sâu nên không thể nối lại được, cuối cùng chỉ có thể rửa sạch sạch sẽ, sau đó cứu mạng vương gia.
Vẻ mặt của Thục phi vô cùng thương tâm, phất tay ra hiện cho ngự y rời đi.
Đợi sau khi ngự y rời khỏi.
Thục phi lập tức tra hỏi những người trong vương phủ, xem thích khách đêm nay đến ám sát là ai.
Trên thực tế thích khách đến ám sát Hoài vương đêm nay có hai tốp, một tốp là người của Thục phi, nhưng người của Thục phi còn chưa ra tay đã bị tốp kia ra tay trước.
Tốp thích khách đó không những đông mà trong đó còn có không ít người có linh lực.
Cuối cùng mặc dù hai tốp không đυ.ng độ nhau, nhưng bởi vì mọi người đều có cùng một mục tiêu nên hai tốp thích khách quyết định liên thủ gϊếŧ chết rất nhiều người của phủ Hoài vương, còn đánh Hoài vương bị thương nghiêm trọng.
Lúc đầu Thục phi tưởng tốp thích khách kia là do Tiêu Cửu Uyên phái tới.
Nhưng vừa rồi đối diện với Tiêu Cửu Uyên, rõ ràng hắn không quan tâm đến những chuyện này, vậy thì tốp thích khách kia do người khác cử đến, không phải là người của Tiêu Cửu Uyên.
Không phải người của Tiêu Cửu Uyên thì chính là người của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch rồi.
Bây giờ người muốn Tiêu Thiên Nghiêu chết nhất chỉ có Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.
Thục phi cũng lười quan tâm ai là người đả thương Hoài vương, bà ta còn có chuyện khác phải làm.
Thục phi đứng trước mặt tất cả mọi người của phủ Hoài vương, bắt đầu tra hỏi toàn bộ vương phủ, xem có tìm được manh mối gì không, cuối cùng biết được một tin động trời.
Có người nói, khi thích khách đến ám sát Hoài vương đã lẩm bẩm một câu, dám cả gan ngủ với người không nên ngủ, rõ ràng là muốn chết.
Thục phi làm ra vẻ không dám nói chuyện này ra ngoài, lệnh cho mọi người không được nói lung tung.
Lúc này Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu đã tỉnh lại.
Tiêu Thiên Nghiêu vừa tỉnh lại, biết mình đã trở thành một phế nhân thì tức giận điên cuồng, đập hết tất cả đồ đạc ở trong phòng.
Thục phi đi tới đúng lúc gã đang giơ một bình hoa lên hung hăng ném vào cửa.