Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 769: Thủ đoạn hung ác

Đáng tiếc Gia Cát Cẩn xưa nay vốn thông minh, vừa nghe đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Tiêu Thiên Dịch là gì.

Gã nhìn chằm chằm Tiêu Thiên Dịch hỏi: “Đây là ngọc bội của ai?”

Đáng tiếc Tiêu Thiên Dịch lại không nói gì nữa, y chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Gia Cát Cẩn nói: “Gia Cát Cẩn, ngươi hỏi ta thì ta sẽ nói sao?”

Gia Cát Cẩn nheo mắt nhìn về hướng Tiêu Thiên Dịch, chậm rãi nhếch miệng, thình lình ra mệnh lệnh: “Người đâu, đem Vân Thiên Tuyết dẫn đi tra hỏi, điều tra rõ ngọc bội này là của ai? Nếu như nàng ta không nói, dùng đại hình.”

Phía sau Gia Cát Cẩn, hai gã thủ hạ lắc mình tiến lên, lập tức túm Vân Thiên Tuyết nhấc lên, kéo nàng ta ra bên ngoài.

Vân Thiên Tuyết liều mạng lắc đầu: “Không, hoàng huynh, đó là ngọc bội của muội, là của muội.”

Đáng tiếc Gia Cát Cẩn đã nảy sinh hoài nghi nghiêm trọng với thân phận của nàng ta. Nếu như không thể tin lời Vân Lôi nói, như vậy lời của hai nữ nhân kia rất đáng tin.

Bọn họ nếu không tận mắt nhìn thấy Vân Thiên Tuyết, làm sao biết được những đặc điểm đặc biệt trên người Vân Thiên Tuyết.

Lúc trước gã đã hỏi tỳ nữ hầu hạ Vân Thiên Tuyết về đặc thù trên người nàng ta. Ý định của gã là muốn điều tra rõ một vài đặc điểm trên người Vân Thiên Tuyết, để hỏi cô cô của gã, trên người biểu muội có phải có những đặc điểm này hay không.

Đáng tiếc cô cô bà ấy thần trí có khi thanh tỉnh, có khi hồ đồ, bà ấy căn bản không nhớ được đặc thù trên người nữ nhi.

Hơn nữa bà ấy vừa thấy ngọc bội, đã nhất định cho rằng Vân Thiên Tuyết là nữ nhi của mình.

Nhưng nếu Vân Thiên Tuyết thật sự là nữ nhi của cô cô gã, vì sao hai nữ nhân có thể nói ra rõ ràng đặc thù trên người nàng ta.

Gia Cát Cẩn sắc mặt vô cùng khó coi, âm trầm nhìn Vân Thiên Tuyết đang bị thủ hạ kéo ra ngoài.

Vân Thiên Tuyết kêu to như điên dại: “Hoàng huynh, huynh không thể, không thể đối xử với muội như vậy, nếu như mẹ muội biết được, nhất định sẽ thương tâm, bà ấy nhất định sẽ thương tâm.”

Đáng tiếc Gia Cát Cẩn căn bản không để ý tới nàng ta, mà quay đầu nhìn người khắp bốn phía đã hoàn toàn ngơ ngẩn.

Hiện tại người Đông Ly quốc tất cả đều xem đến ngây cả người.

Lúc này lại xướng tiếp một vở tuồng.

Vốn là bọn họ muốn xử lý Vân Thiên Tuyết.

Như thế nào mà bây giờ Nam Chiêu thái tử lại xử lý Vân Thiên Tuyết rồi.

Lão hoàng đế cùng đám người thái hậu tất cả đều nhìn chằm chằm Gia Cát Cẩn, muốn xem thử Gia Cát Cẩn muốn bày trò gì.

Gia Cát Cẩn lại cung kính thi lễ với hoàng đế rồi nói: “Hoàng thượng, xin người chờ một lát, bổn cung sẽ nhanh chóng điều tra rõ nàng ta có phải là nữ nhi của cô cô không, nếu nàng ta không phải nữ nhi của cô cô, đừng nói Đông Ly các vị không dung thứ nàng ta, chính bổn cung cũng không dung thứ nàng ta.”

Gia Cát Cẩn nói xong tay nắm chặt, quanh thân lệ khí tràn ngập.

Ngoài điện, cuộc thẩm vấn đã bắt đầu, Vân Thiên Tuyết biết, nếu mình tự nói ra, như vậy nàng ta sẽ chết chắc không nghi ngờ gì nữa.

Cho nên nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói ngọc bội kia là của mình.

Nhưng mà thủ hạ của Gia Cát Cẩn tuyệt đối không phải người ăn chay.

Đại hình mau chóng bắt đầu, Vân Thiên Tuyết làm sao chịu nổi những khổ hình này, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.

Trước cửa thiên điện của Vinh Càn cung, mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thê thảm.

Ai nấy đều sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh khắp người.

Không ít người ngẩng đầu nhìn Gia Cát Cẩn.

Chỉ thấy Nam Chiêu thái tử tướng mạo vô cùng thanh quý tuấn mỹ, quanh thân trên dưới luôn là phong thái nho nhã, chỉ là trên người gã ngoài phần nho nhã kia, còn có thêm sự đạm mạc lạnh lùng, dường như hoàn toàn không có tình cảm.

Làm người ta không dám tùy tiện tới gần.

Đồng thời người ở đây cũng đã nhận ra Nam Chiêu thái tử này thủ đoạn rất hung ác.

Bọn họ tốt nhất không nên đắc tội với người như vậy.

Tuy gã là Nam Chiêu thái tử, nhưng nói không chừng gã sẽ ở sau lưng sử ám chiêu.

Cho nên bọn họ nên cẩn thận thì hơn.

Người ở đây ai cũng kiêng kị Gia Cát Cẩn, cách đó không xa thủ hạ của Gia Cát Cẩn

cầm ngọc bội đi tới bẩm báo: “Hồi thái tử điện hạ, nàng ta nói ngọc bội này là của Linh Nghi quận chúa.”

“Cái gì?”