Thật không thể ngờ chân tướng của sự việc lại là như vậy.
Nhưng dù Tô Ngọc Tú đã chết, Tiêu Cửu Uyên cũng có thể đoán được người đã sai khiến Tô Ngọc Tú tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Bởi vì Tô Ngọc Tú là người thân cận của mẫu thân hắn, sau này là người bên cạnh hắn, người bình thường không thể sai khiến được bà ta.
Người sau lưng sai khiến bà ta chắc chắn là người có quyền cao chức trọng, có lẽ đã nắm được thóp của Tô Ngọc Tú, nên không thể không làm việc cho y.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ tới đây, khoác mạnh tay đẩy một chưởng linh lực ra ngoài ầm một tiếng.
Một bước tường ở chính đường bị đổ sập.
Bên trong chính đường không ai dám ho he, Diệp Tử Yên sợ tới mức run rẩy, cố gắng lùi về sau. Không muốn để Tiêu Cửu Uyên chú ý tới sự tồn tại của nàng ta.
Nhưng nàng ta càng lui lại, Tiêu Cửu Uyên vẫn chú ý tới, hắn quay đầu lại, đôi mắt hung hãn như mãnh thú theo dõi Diệp Tử Yên.
Diệp Tử Yên kinh hoàng kêu lên: “Ly thân vương gia, người không thể gϊếŧ ta, người gϊếŧ ta là sẽ đối đầu với Lăng Vân Tông, mẫu thân ta sẽ không bỏ qua cho người đâu.”
Tiêu Cửu Uyên cũng không hề e ngại Lăng Vân tông, nếu thực sự phải đến bước đường cùng hắn vẫn có khẳ năng liều mạng với Lăng Vân tông.
Nhưng trước mặt chuyện hắn bị trúng độc không liên quan đến Diệp Tử Yên, nàng ta chỉ vì moi được thông tin từ Hắc Diệu, đáng trách là bản thân hắn, không biết dạy dỗ thuộc hạ của mình.
Cho nên hắn không cần phải vì một việc nhỏ mà đối đầu với Lăng Vân tông.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ ngợi nhìn về phía Diệp Tử Yên từ từ mở miệng: “Lần này ngươi suýt nữa hại chết bổn vương, bổn vương sẽ tha cho ngươi một lần nhưng đừng nghĩ ta sự Lăng Vân tông các người, nếu còn gặp, ta tuyệt đối không the cho ngươi, nhất định sẽ tính hết cả nợ mới lẫn nợ cũ, cho ngươi sống không bằng chết.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong nhìn về phía Hạ Hỉ nói: “Đuổi Diệp tiểu thư ra khỏi phủ Ly thân vương, để họ đi.”
Diệp Tử Yên nghĩ mình sẽ gặp xui xẻo, không ngờ Tiêu Cửu Uyên lại thả nàng ta đi.
Diệp Tử Yên thở phào nhẹ nhõm, giãy giụa đứng lên, không hề chậm chạp.
Nha hoàn bên cạnh nàng ta cũng vùng vằng đi ra ngoài cùng Diệp Tử Yên.
Đợi Diệp Tử Yên và nha hoàn ra ra khỏi chính đường mới dám tin Tiêu Cửu Uyên thực sự tha cho nàng ta lần này.
Nhưng…
Lần này nàng ta xuống núi, thực ra là muốn có được tình yêu Tiêu Cửu Uyên, sau đó nàng ta sẽ gả cho Tiêu Cửu Uyên.
Bây giờ xem ra, nàng ta chẳng những không làm cho Tiêu Cửu Uyên thích mình mà còn khiến hắn ghét bỏ.
Diệp Tử Yên vô cùng thất vọng và khó chịu.
Nhưng lát sau, nàng ta lại nghĩ tới người đã hại bản thân mình lâm vào hoàn cảnh này chính là tiện nhân Vân Thiên Vũ.
Nàng ta dùng hoa linh quỳ tám cánh giả hại mình vào thế bất nghĩa, còn khiến Ly thân vương gia chán ghét. Nữ nhân chết tiệt kia, Diệp Tử Yên tuyệt đối không tha cho nàng.
Diệp Tử Yên nhăn nhó đi ra khỏi phủ Ly thân vương.
Sau khi nàng ta ra khỏi cửa phủ Ly thân vương, triệu hồi những thuộc hạ trong bóng tối, bàn luận nên xử lý nữ nhân đáng chết Vân Thiên Vũ như thế nào.
Thuộc hạ mà Diệp Tử Yên mang theo vừa nghe thấy đại tiểu thư muốn xử lý Vân Thiên Vũ, lập tức lo lắng. Một lão già cầm đầu trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, thuộc hạ thấy việc này cần phải suy nghĩ kỹ càng rồi mới làm, không nói về việc Vân Thiên Vũ hiện là quận chúa của phủ An thân vương, chỉ riêng việc nàng là vị hôn thê của Tiêu Cửu Uyên thì cần phải thận trọng.
Bây giờ Tiêu Cửu Uyên tha cho đại tiểu thư đã là vô cùng may mắn, nếu đại tiểu thư lại đối phó với Vân Thiên Vũ, chọc giận Tiêu Cửu Uyên, e là vương gia sẽ không tha cho đại tiểu thư.”