Phượng Vô Nhai vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Vân Thiên Vũ, đồng thời trong lòng cũng không còn lo lắng nữa.
Tiểu nha đầu là lục linh đỉnh phong, còn đối thủ tới ám sát nàng chẳng qua là lam linh cấp thấp, chênh lệch không lớn.
Tiểu nha đầu sẽ không có việc gì.
Phượng Vô Nhai hơi nheo đôi mắt hoa đào, ung dung nhìn cảnh đánh nhau phía trước.
Vân Thiên Vũ thân hình vừa động, giành ra tay trước một bước, đón nhận cao thủ lam linh đối diện.
Hai người lại lần nữa giao thủ, địch thủ lam linh này nằm mơ cũng không nghĩ tới, người mình đi ám sát lại lợi hại như thế.
Vì sao không có một chút tin tức gì.
Không phải nói nữ nhân này là phế vật sao? Như thế nào mà hiện tại lại lợi hại như vậy.
Chuyện Vân Thiên Vũ có được linh lực, trừ người bên cạnh, chỉ có người nhà Vĩnh Ninh hầu phủ Vân gia biết được.
Nhưng người nhà Vân gia sợ việc này truyền ra ngoài sẽ rước lấy phiền toái cho nhà mình, cho nên che giấu chuyện này, người bên ngoài tất nhiên không biết.
Vân Thiên Vũ thi triển toàn bộ linh lực cùng đối thủ lam linh cấp thấp chém gϊếŧ, nhưng cũng có thể gϊếŧ được chẳng phân biệt trên dưới.
Trải qua một trận chém gϊếŧ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng được linh lực ngưng kết thành thực thể, không khỏi đại hỉ, lại lần nữa hợp lực mạnh mẽ giao thủ cùng đối phương.
Đáng tiếc đối phương mắt thấy không gϊếŧ được nàng, lại không muốn đánh tiếp nữa, cho nên vội lấy ra một món linh khí.
“Hắc ngọc nỏ, gϊếŧ ả.”
Một chiếc cung nỏ màu đen được nhấc lên giữa không trung, mũi tên giống như ma long màu đen đang giương nanh múa vuốt bay thẳng về phía Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ vội ném linh hoàn trên cổ tay ra: “Song sư xuất kích.”
Linh lực được rót vào, hai hùng sư nhảy lên không, hướng thẳng tới cung nỏ màu đen kia, trong hai hùng sư, một con trực tiếp duỗi tay ra, chụp lấy cung nỏ màu đen kia, con còn lại đi thẳng đến lam linh cường giả kia.
Rống oanh một tiếng.
Một chưởng đánh từ trên trời giáng xuống.
Lam linh cường giả kia vội nâng lực đón lấy, một người một sư chống chọi nhau.
Một tiếng vang lớn nổ ra, lam linh cường giả rõ ràng khí yếu đi một chút, huyết khí trong ngực không ngừng cuồn cuộn, y nhanh chóng ngẩng đầu nhìn linh khí mà Vân Thiên Vũ sử dụng.
Rõ ràng không phải linh khí tầm thường, uy lực lớn như thế, xem ra hôm nay nếu y muốn gϊếŧ nữ nhân này là không có khả năng, ngược lại còn có khả năng bị nàng gϊếŧ chết, lam linh cường giả thân hình vừa động, muốn chạy trốn ra bên ngoài.
Vân Thiên Vũ sao có thể để hắn chạy thoát, trong tay vừa động, một quả độc đan được nàng bắn ra, kêu lên một tiếng, nàng mượn dùng linh lực ném độc đan ra.
Lam linh cường giả thân mình mềm nhũn, cảm giác bản thân không thể nhúc nhích được.
Y giãy giụa kinh hãi vô cùng, đáng tiếc vẫn y như cũ không động đậy được.
Lam linh cường giả ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra hôm nay y chỉ có thể chịu thiệt hại tại đây, nhưng cho dù chết, y cũng không thể để rơi vào tay đối phương.
Lam linh cường giả muốn dùng sức để cắn lưỡi.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ đã phòng ngừa y cắn lưỡi tự sát, nhanh chóng hạ lệnh: “Ảnh Tử, kéo cằm y ra.”
Một bóng đen lắc mình đi thẳng tới bên cạnh lam linh cường giả, duỗi tay kéo cằm y ra.
Người này rốt cuộc không thể động đậy được nữa.
Chỉ có thể dùng đôi mắt kinh hãi tức giận nhìn Vân Thiên Vũ đang từ từ đi tới, nữ nhân này thật là đáng sợ.
Sao năng lực của nàng lại cường đại như vậy chứ.
Chẳng những bản thân linh lực khủng bố, ngay cả linh khí sử dụng cũng cao hơn bọn họ, bên người còn có thủ hạ xuất quỷ nhập thần như vậy.
Chỉ là vì sao có một người lợi hại như vậy mà bọn họ lại không hề hay biết chút nào.
Lam linh cường giả thực sự là tâm như tro tàn, thống khổ bất kham, muốn chết cũng không chết được.
Hắn không biết sau này sẽ còn gặp phải tra tấn gì.