Editor: LaOngDao142
Vân Thiên Vũ theo bản năng lui về phía sau từng bước, suy tư hiện tại mình chạy có bao nhiêu phần thắng.
Mà trước mặt người kia từ từ đi tới, khóe môi khiêu gợi nở nụ cười thích gϊếŧ chóc, thanh âm hơi trầm xuống nhưng nếu như một loại rượu ngon say lòng người, nhưng trong giọng nói say lòng người cũng là nguy hiểm hơi thở.
"Muốn chạy, có phải hay không?"
"Chạy một lần nữa cho bổn vương xem một chút, nhìn bổn vương có thể hay không còn để cho ngươi chạy."
"Lá gan của ngươi thật là lớn a, cho nên dám can đảm ở trước mặt bổn vương lặp đi lặp lại nhiều lần thủ đoạn đùa giỡn."
Tiêu Cửu Uyên một đường đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút. Cảm giác mình hiện tại chạy phần thắng không lớn, lần trước nàng có thể đăc thủ, là bởi vì nhiễu loạn được lực chú ý của Tiêu Cửu Uyên, mới có thể để cho nàng thành công, nhưng hiện tại Tiêu Cửu Uyên cảnh giác, nàng nếu muốn trốn là không thể nào, cho nên nàng vẫn nên an phận chút đi, sau đó nghĩ biện pháp.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ bình tĩnh xuống, nàng ngước mắt cách tử sa nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
"Vương gia nói sai rồi, ta căn bản không muốn chạy, ở trong tay vương gia chạy, không phải là muốn chết sao?"
"Ha hả, muốn chết."
Nói đến đây cái, mặt Tiêu Cửu Uyên hoàn toàn tối, chuyện nàng muốn chết làm còn thiếu sao?
Đánh hắn, đá hắn, trộm binh phù, hạ độc hắn, bây giờ còn đánh tới cửa Ly thân vương phủ.
Nghĩ đến cuối cùng, Tiêu Cửu Uyên phượng mâu nhuộm một mảnh hồng khác thường, trầm trầm nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ cảm giác phát hiện nàng đang đối mặt không phải là người, mà là một dã thú điên cuồng, chuẩn bị tùy thời cắn nuốt nàng, hôm nay nàng nếu muốn từ trong tay của hắn chạy trốn, là không có thể.
Chẳng lẽ nàng phải nói ra thân phận của mình, nàng nói ra thân phận, mặc dù cũng phải nhận lấy trừng phạt, nhưng ít ra Tiêu Cửu Uyên sẽ không lấy mạng của nàng.
Nếu như nàng không nói ra thân phận, Tiêu Cửu Uyên chỉ sợ có thể gϊếŧ nàng.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ há miệng muốn nói chuyện, nhưng nàng còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Cửu Uyên đã giận không kềm được hạ lệnh: "Người đâu, đem nữ nhân này bắt lại, nhốt vào địa lao đi."
Bạch Diệu cùng Hắc Diệu vội vàng xông lại, một trái một phải
túm lấy thân thể Vân Thiên Vũ, lắc người mang nàng đi vào bên trong phủ.
Vân Thiên Vũ nhìn về Tiêu Cửu Uyên muốn nói chuyện, Tiêu Cửu Uyên đã xoay người bước nhanh đi vào Ly thân vương phủ, không thèm quan tâm đến lý lẽ Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ vội vàng há mồm kêu lên: "Tiêu Cửu Uyên, ta..."
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên tốc độ rất nhanh, sớm đi mất dạng, căn bản không để ý tới nàng.
Bạch Diệu cùng Hắc Diệu mặt không biểu tình lôi kéo Vân Thiên Vũ đi vào địa lao Ly thân vương phủ, Vân Thiên Vũ vốn là muốn cùng Bạch Diệu cùng Hắc Diệu nói mình là Vân Thiên Vũ, bất quá suy nghĩ một chút Tiêu Cửu Uyên mới vừa rồi Lôi Đình tức giận, mình bây giờ nói, hắn giống nhau sẽ đại phát cuồng nộ, chẳng bằng đợi lát nữa nàng còn muốn nghĩ biện pháp.
Vân Thiên Vũ nhìn về Bạch Diệu cùng Hắc Diệu, suy nghĩ có nên hay không khiến hai người này hôn mê, sau đó chạy đi.
Bất quá nàng hơi ngưng thần, liền có thể cảm nhận được bên trong phủ Ly thân vương phủ, có không ít cao thủ nhìn chằm chằm, coi như nàng hôn mê Bạch Diệu cùng Hắc Diệu, nàng cũng không trốn thoát được, đến lúc đó xui xẻo hơn, cho nên trước an phận chút, chờ vào địa lao hãy nói.
Nhưng đến khi Bạch Diệu cùng Hắc Diệu đem Vân Thiên Vũ đưa vào địa lao, nàng hoàn toàn trợn tròn mắt, bởi vì Bạch Diệu cùng Hắc Diệu hai người thế nhưng trói nàng vào cột sắt.
Không phải nói nhốt vào địa lao sao?
Nàng còn nghĩ thừa lúc hai người rời đi, hôn mê thị vệ giữ cửa bên ngoài rồi chạy đi đây.
Vân Thiên Vũ thấy Bạch Diệu cùng Hắc Diệu mặt lạnh lùng nàng trói nàng lên cột sắt, không khỏi nóng lòng mở miệng: "Ta nhớ được vương gia được các ngươi để cho các ngươi nhốt ta vào trong địa lao, các ngươi tại sao lại trói ta lên cột sắt."